Điện thoại reo vài tiếng, y tá vươn tay dài ra nghe máy với tư thế vớt cá, người nhoài ra ngoài bàn làm việc.
“Alo, có chuyện gì vậy?” Y tá lớn tiếng hỏi.
Khoa cấp cứu rất ồn ào, huống chi là trung tâm cấp cứu tim mạch, khắp nơi đều là thiết bị theo dõi điện tâm đồ, tiếng bíp bíp vang lên không ngớt. Những người làm việc ở đây đã quen với việc phải hét lên như loa phóng thanh khi cần thiết.
Nhân viên 120 ở đầu dây bên kia ngồi trong văn phòng, môi trường tương đối yên tĩnh, nhưng đã quen với âm lượng của nhân viên cấp cứu ở các bệnh viện tuyến 3, nên nói chuyện với giọng bình thường: “Sân bay thủ đô gọi đến, hỏi bệnh viện các anh có sinh viên y khoa nào trên chuyến bay CZ1234 không?”
Nghe câu hỏi này, y tá ngớ người nghĩ, Ý của đối phương là gì? Cố tình gọi điện đến bệnh viện hỏi chuyện sinh viên y khoa? Chẳng lẽ sinh viên y khoa này gặp rắc rối trên máy bay?
Nghĩ mãi không ra, phải nhanh chóng báo cáo với lãnh đạo để xin chỉ thị. Chuyện này tuyệt đối không thể nói bừa.
“Trưởng khoa Trương, Trưởng khoa Trương!”
Y tá vừa cầm micro, vừa tìm người như loa phóng thanh trong khoa cấp cứu.
Trưởng y tá bước đến, vỗ vai cô gái, ra hiệu nhỏ giọng lại kẻo làm bệnh nhân và người nhà sợ hãi, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Trưởng y tá, sân bay gọi đến, nói có sinh viên của bệnh viện chúng ta gây chuyện trên máy bay.” Y tá nhỏ giọng báo cáo với lãnh đạo.
Trưởng y tá ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4651778/chuong-1542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.