“Chị dâu, chị nghe cô ta làm gì. Cô ta chỉ là một thực tập sinh.” Đinh Văn Trạch bước đến, chen vào hai câu như muốn an ủi Thượng Tư Linh: “Anh họ còn sống là may mắn rồi. Tai nạn giao thông lớn như vậy, đã chết hai người. Chị mắng bác sĩ cũng vô ích.” 
Những lời này của Đinh Văn Trạch như đang nói đỡ cho bác sĩ Tưởng. Bác sĩ Tưởng nghe xong chỉ thấy kỳ quặc. Anh ta nhớ Đinh Văn Trạch đã giới thiệu mình là bác sĩ bệnh viện trực thuộc Học viện Y khoa Trọng Sơn, theo lý mà nói, xuất hiện ở đây là để hỗ trợ đưa ra ý kiến điều trị cho bệnh nhân, kết quả lại chẳng có dấu hiệu giúp đỡ nào. 
Thượng Tư Linh nghe Đinh Văn Trạch nói, suýt nữa thì tức đến nhồi máu cơ tim. 
Bảo cô may mắn? May mắn cái gì, may mắn là chồng cô chắc chắn sẽ trở thành một phế nhân sao? Người em họ này đâu phải là đang an ủi cô, mà là đang nguyền rủa cô và chồng cô. 
 “Mày...” Thượng Tư Linh chỉ tay vào Đinh Văn Trạch. 
“Nói thật nhé, chị dâu, tình trạng của anh họ, bản thân em cũng là bác sĩ, nên hiểu rõ hơn chị. Chị nên nghe lời chuyên gia, nên chấp nhận số phận thì phải chấp nhận. Đây là điều tốt nhất cho anh họ. Không thể để anh ấy có những kỳ vọng không thể đạt được. Kỹ thuật y học hiện tại là như vậy, không thể giúp anh ấy điều trị. Chị trách em, trách họ, là chị sai rồi. Chị không phải là giảng viên đại học sao? Chị nên hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4651750/chuong-1514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.