“Tôi thuộc khóa tám năm của Quốc Hiệp.” 
Ra là vậy, khóa tám năm, học ít hơn vài năm so với sinh viên y khoa bình thường, thảo nào trông trẻ. Bác sĩ Tưởng gãi đầu, mỉm cười với cô, tỏ vẻ đã hiểu: “Chọn khoa nội sao?” 
Con gái thường học khoa nội. Khoa nội không vất vả như khoa ngoại. 
“Không, khoa ngoại.” 
Cô gái này lại là hậu bối khoa ngoại của anh ta. Bác sĩ Tưởng nhất thời chỉ biết nghĩ xem nên nói gì. 
Về cơ bản, các khoa ngoại của bệnh viện tuyến 3, đặc biệt là bệnh viện hạng ba hàng đầu ở thành phố lớn, ngoại trừ một số khoa liên quan chặt chẽ đến bệnh nhân nữ như khoa Sản, khoa Ngoại vυ", thì các khoa khác sẽ không tuyển bác sĩ nữ. Anh ta cảm thấy dù cô gái này có thi đỗ khóa tám năm của Quốc Hiệp, thì đừng nói là ở lại Quốc Hiệp hay thủ đô, mà quay về tỉnh lỵ cũng khó vào được hệ ngoại của bệnh viện hạng ba.   
Càng nghĩ càng thấy hơi xấu hổ, nụ cười của bác sĩ Tưởng cứng đờ, cũng không dám động viên cô gái này, nói theo phép công về tình trạng của bệnh nhân: “Cô là sinh viên y khoa, hẳn là hiểu được những gì tôi nói. Tình trạng hiện tại của anh ta không thích hợp để di chuyển đường dài.” 
“Vì có dị vật trong cơ thể, mặc dù tắc nghẽn nhỏ nhưng không chỉ ở một chỗ, phẫu thuật can thiệp tương đối khó. Tim cũng có vấn đề, không loại trừ tổn thương động mạch vành không được phát hiện trước phẫu thuật. Tắc động mạch phổi thường đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4651744/chuong-1508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.