Hai bạn học khác biết anh đang lo lắng cho một người khác.
Reng reng, Phan Thế Hoa lấy điện thoại trong túi áo blouse trắng ra nghe.
“Thế Hoa, ba muốn nói với con một chuyện.”
Là giọng ba Phan. Phan Thế Hoa nghe thấy tiếng khóc hỗn loạn phía sau ngoài giọng ba anh. Có mẹ anh, có bà nội, còn có rất nhiều người khác.
Hốc mắt anh hơi đỏ lên.
“Ông nội con mất rồi. Bác sĩ nói thời gian ông mất là, là ngay trước khi gọi điện cho con.” Ba Phan khó khăn báo tin buồn cho con trai, rồi bản thân cũng không kìm được nước mắt: “Thời gian cụ thể ông mất, con là bác sĩ, chắc sẽ rõ hơn chúng ta.”
Ông nội chắc là biết đêm nay anh đã cứu được một người với tư cách là bác sĩ nên mới yên tâm ra đi.
Phan Thế Hoa đưa tay trái lên trán, hai vai run lên nghĩ, Anh đã không chọn quay về gặp ông, mà ở lại đây kéo bạn học trở về từ tay thần chết, đúng hay sai đây. Đến bây giờ anh cũng không biết.
Cảm thấy mình không chịu nổi, sẽ nhớ đến chuyện mẹ mình bị bệnh năm xưa, Nhạc Văn Đồng bước ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Uyển Oánh cúi đầu, vẻ mặt vừa đau buồn vừa nghiêm nghị. Vì vậy mới nói nhiều bệnh cần phải phòng ngừa và phát hiện sớm.
“Ba. Con sẽ xin nghỉ phép với trường, về chịu tang ông.” Phan Thế Hoa nói với ba.
“Con không phải nói bệnh nhân bên đó của con rất nguy kịch sao?” Ba Phan là người lý trí, cho rằng con trai cứu người bên đó có thể thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4629066/chuong-1425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.