“Là tôi nói, là tôi đề nghị tiếp nhận anh ấy vào khoa ngoại.” Tạ Uyển Oánh thẳng thắn nhận trách nhiệm về mình. Bất kể người khác nghĩ gì, cô không thể để giáo sư và bạn học gánh chịu thay mình.
Vóc dáng cô đứng thẳng như tảng đá ngàn năm không đổi, ánh mắt mọi người, bao gồm cả người nhà, dừng lại trên người cô dường như không hề nhúc nhích.
Bàn tay bác sĩ Giang đang nắm lấy tay cô run lên không tự chủ, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót. Gặp phải tình huống này ai cũng sẽ sợ hãi, vậy mà một cô gái lại chỉ nghĩ đến việc không liên lụy đến người khác. Chẳng trách nhiều giáo sư yêu thích cô học trò này.
Cùng lúc đó, Phan Thế Hoa đứng ở cửa rùng mình một cái, như bừng tỉnh.
Người nói những lời này với người nhà bệnh nhân là anh, sao có thể để Bạn học Tạ chịu trách nhiệm.
“Dì ơi.” Phan Thế Hoa lên tiếng, bước đến vững vàng, đứng trước mặt mẹ Trần Thành Nhiên, giọng nói bình tĩnh và kiên định: “Những gì dì nghe được đều là tôi nói, vì vậy dì đừng tìm người khác chịu trách nhiệm, muốn tìm thì tìm tôi. Tôi sẽ dẫn lưu mủ cho Thành Nhiên.”
Lại có một sinh viên y khoa nói mình có thể chịu trách nhiệm, Lý Quốc Tân đẩy gọng kính lên nhìn bác sĩ Giang nghĩ, Đêm nay là sao vậy? Từng sinh viên bỗng nhiên biến thành Tào Dũng, không còn là những chú rùa rụt cổ chỉ biết lẽo đẽo theo sau giáo sư như thường ngày.
Bác sĩ Giang nghĩ nghĩ, Hay là tật xấu của Bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4629055/chuong-1414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.