“Tôi hiểu vấn đề anh nói, bác sĩ. Nhưng con trai tôi chỉ có một mạng sống, tôi không thể trơ mắt nhìn nó chết. Mong anh thông cảm cho chúng tôi. Tôi chỉ muốn thử lại, dù thế nào đi nữa, chỉ cần có cách nào cũng phải thử, để cứu mạng nó.” Bà cụ nói trong nước mắt, nghẹn ngào không thôi.
Bầu không khí đau buồn tại hiện trường khiến ai cũng xót xa. Hơn nữa, người nhà của Quốc Hiệp vừa mới gặp chuyện tương tự ở Tuyên Ngũ. Bác sĩ Quốc Hiệp nào có thể làm ngơ.
Chủ nhiệm Dương nhìn Vu Học Hiền nghĩ, Nồi của anh, tự anh xử lý đi.
Vu Học Hiền sắc mặt bình tĩnh, sờ điện thoại trong túi áo blouse trắng, định gọi điện đến Tuyên Ngũ để mắng người ta.
Dù sao thì, khi các bác sĩ chưa thảo luận xong, chưa đưa ra quyết định thì không nên để người nhà biết, sẽ ảnh hưởng đến trật tự điều trị bình thường.
Ai bảo Quốc Hiệp quá tốt bụng, ngay cả khoản nợ trước đó cũng không tính toán với Tuyên Ngũ.
“Vậy thì…” Chủ nhiệm Dương nói với người nhà bệnh nhân: “Bà bảo bệnh viện họ viết một lá đơn đề nghị bác sĩ bệnh viện khác hỗ trợ hội chẩn gửi đến đây. Bác sĩ bệnh viện chúng tôi đến hội chẩn cần phải làm theo quy trình.”
“Vâng.” Bà cụ liên tục đáp, hai tay chưa kịp lau nước mắt, vội vàng lấy điện thoại ra liên lạc với bác sĩ Thiệu.
“Bà đừng quá nóng vội. Sau khi hoàn thành các thủ tục này, dù cả hai bệnh viện đều phê duyệt và đồng ý. Bác sĩ Tạ sẽ đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4628980/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.