Các bác sĩ trong phòng đứng dậy chào đón lãnh đạo.
Chủ nhiệm Dương bước vào, trên mặt mang nụ cười thân thiện thường ngày, nói với các bác sĩ của bệnh viện mình: “Tôi muốn hỏi ý kiến của hai cậu về bệnh nhân này trước. Hai cậu đã khám cho bệnh nhân chưa?”
“Rồi ạ.” Bác sĩ Giang và mọi người lo lắng trả lời, khóe mắt liếc nhìn Bạn học Phan.
Thằng nhóc này vậy mà đoán được lãnh đạo sẽ đích thân đến.
Chủ nhiệm Dương tiếp tục nói: “Bệnh nhân này là sinh viên của Đại học Địa chất. Lãnh đạo Đại học Địa chất đã gọi điện cho tôi, tha thiết mong Quốc Hiệp chúng ta dốc hết sức cứu sống cậu bé này. Cậu ta là một sinh viên trẻ tuổi, rất tài năng. Hy vọng chúng ta có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ta, để cậu ta trở thành nhân tài của đất nước chứ không phải đánh mất tương lai cùng gia đình.”
Lãnh đạo nói những lời lẽ đao to búa lớn, đơn giản là để gây áp lực. Bác sĩ Giang và Vu Học Hiền thở phào nhẹnhõm. Thực ra, bất kể bệnh nhân là ai, các bác sĩ tuyến đầu đều cố gắng hết sức để cứu chữa, sẽ không phân biệt đối xử dựa trên thân phận của bệnh nhân.
“Nói đi.” Chủ nhiệm Dương khuyến khích họ lên tiếng: “Tôi chờ.”
Vu Học Hiền và bác sĩ Giang nhìn nhau, lúc này hai người họ không có ý định cãi nhau nữa, mà chỉ muốn làm rõ quan điểm của lãnh đạo. Bởi vì tình trạng hiện tại của bệnh nhân này thật sự phức tạp.
Chủ nhiệm Dương muốn họ đưa ra phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4628975/chuong-1334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.