Bị hàng chục cặp mắt trẻ con nhìn chằm chằm, nhân viên y tế ít nhiều cảm thấy áp lực trên đầu.
“Ra xa một chút.” Nữ giáo viên vẫy tay, gọi các học sinh không cần đứng xem ở đây, không cần làm phiền nhân viên y tế cứu người.
Các học sinh chỉ biết bất lực lùi lại, lùi ra khoảng cách hơn mười mét theo yêu cầu của giáo viên. Ai nấy đều không muốn đi, lòng như lửa đốt, nhìn bạn học nằm bất động ở đó.
Vài học sinh ghé tai nhau thì thầm: “Hai bác sĩ kia hình như tuổi tác cũng gần bằng chúng ta.”
Những đứa trẻ này đang nói đến Tạ Uyển Oánh và Nhạc Văn Đồng, hai người họ mới ngoài hai mươi, trông như vừa mới rời khỏi ghế nhà trường chưa lâu.
Nhân viên y tế mang theo dụng cụ cấp cứu đến bên cạnh bệnh nhân.
Lúc này đã gần một tiếng mười lăm phút kể từ khi nhận được điện thoại 120, khoảng thời gian này chắc chắn là rất khủng khϊếp đối với một bệnh nhân cấp cứu cần được cứu sống, liên quan đến sự sống và cái chết.
Tân Nghiên Quân không dám nhìn đồng hồ. Chỉ biết từ lúc xe cứu thương đến trường học, bà đã dựa vào trực giác của bác sĩ mà biết rằng có chuyện chẳng lành.
Một hiện trường cấp cứu vô tổ chức, ngay cả xe cứu thương chạy đến đâu cũng không có ai chỉ huy trước, giáo viên của trường cũng chậm chạp mới biết được tình hình.
Nếu tình trạng của bệnh nhân nhẹ, thì việc chậm trễ một chút cũng không sao. Nếu không, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3947341/chuong-1268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.