Gắng gượng ở công ty, gắng gượng đến mức không chịu nổi mới đến bệnh viện, bệnh viện lại bắt cô ấy tiếp tục gắng gượng, cuối cùng đè bẹp thế giới nội tâm của cô ấy.
Nhận thấy bệnh nhân có vẻ không ổn, y tá quay sang nhìn Tạ Uyển Oánh, bàn bạc: “Tạ bác sĩ, cô kê cho chị ấy vài đơn xét nghiệm trước, tôi lấy máu cho chị ấy trước nhé?"
Nữ y tá ở bàn phân loại này họ Từ, khá quen thuộc với Tạ Uyển Oánh, nên mới nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy. Tạ Uyển Oánh lập tức gật đầu, đồng ý với đề nghị của chị Từ, nói: “Làm phiền chị rồi."
Nhân viên y tế rất đồng cảm với bệnh nhân, làm nghề này đều không nỡ nhìn thấy người khác bị bệnh, có thể làm gì cho bệnh nhân thì sẽ cố gắng hết sức.
"Không phiền gì." Chị Từ mỉm cười, bước ra ngoài, thực tế đêm nay chị ấy cũng bận rộn đến mức chân tay rã rời.
Kéo ghế ngồi đối diện bệnh nhân, Tạ Uyển Oánh ngồi xuống.
Nghe thấy tiếng động, bệnh nhân ngẩng đầu lên, thấy Tạ Uyển Oánh mặc áo blouse trắng, tuổi tác dường như cũng tương đương với mình? Rất kỳ lạ, nữ bác sĩ trẻ này không giống những người khác, chỉ im lặng nhìn cô ấy, như đang chờ đợi điều gì đó từ cô ấy.
"Lưu Văn Ngọc, nếu muốn khóc thì cứ khóc. Đôi khi khóc là một cách để giải tỏa áp lực, đừng cảm thấy áp lực tâm lý." Tạ Uyển Oánh nhìn tên trên hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, nói.
Mắt Lưu Văn Ngọc mở to, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3947304/chuong-1231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.