Lý do rất đơn giản, bác sĩ không muốn xảy ra mâu thuẫn vì tiền, cũng biết chữa bệnh tốn rất nhiều tiền.
Lấy điện thoại ra, Tạ Uyển Oánh chủ động nói với bà của đứa trẻ: “Để cháu nói chuyện với bố mẹ cháu.”
Bà của bệnh nhi như trút được gánh nặng, gật đầu lia lịa với cô: “Đúng, phải để bác sĩ nói chuyện với bố mẹ cháu. Tôi già rồi, nói không rõ.”
Người già đưa cháu đi khám bệnh thường có cảm giác tự ti, sợ nhất là mình hiểu sai ý, truyền đạt sai ý của giáo sư và bác sĩ, sau đó bị con trai con dâu nói là đầu óc không minh mẫn.
Điện thoại đổ chuông, một lúc sau, mẹ của đứa trẻ bắt máy.
Nghe bác sĩ nói bệnh của con không nhẹ, mẹ của đứa trẻ ngạc nhiên, chất vấn bà cụ: “Trường học không phải nói cháu chỉ bị cảm nhẹ thôi sao? Mẹ đưa cháu đi khám ở đâu? Sao bác sĩ lại nói phải tiêm?”
“Chúng tôi là bệnh viện Quốc Hiệp.” Tạ Uyển Oánh cho đối phương biết thân phận.
Đúng lúc dùng danh tiếng của bệnh viện để trấn an, là có tác dụng.
Nghe nói là Quốc Hiệp, quả nhiên, đối phương lập tức dịu giọng. Ai cũng biết nếu khám không khỏi thì phải đến Quốc Hiệp, bác sĩ Quốc Hiệp nói vậy, chắc chắn không sai.
Mẹ của đứa trẻ tức giận, vừa giận con trai vừa giận bà cụ thường ngày giúp họ chăm sóc con: “Cháu bị bệnh ở đâu?”
“Gần đây tan học, cháu cứ chạy đi chơi với một đám người không quen biết, có lẽ bị nhiễm lạnh. Tôi đã nói cháu nhiều lần rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3947290/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.