Tạ Uyển Oánh cầm kéo sát lại, cắt chỉ thừa.
Y tá đối diện lại lau mồ hôi trán cho mổ chính.
Trái ngược hoàn toàn là, Tạ Uyển Oánh bị dạy dỗ cả ngày mà trên mặt không có giọt mồ hôi nào, cứ như vật thể bị đóng băng. Y tá và bác sĩ gây mê liếc nhìn cô.
Nói cô không hoảng là không thể nào. Thầy cũng không báo trước cho cô chuẩn bị tâm lý, đột nhiên bảo cô làm phụ mổ một khiến cô hơi hoảng, Tạ Uyển Oánh thừa nhận điều này. Dù cô đã nhiều lần chứng kiến cảnh thầy làm phụ mổ một, biết phụ mổ một phải làm gì, nhưng cũng cần thời gian thích nghi. May mà, cô nhanh chóng phản ứng lại, não bộ điều khiển tay, thích nghi được.
Nửa sau ca mổ, các y tá và bác sĩ gây mê thở phào nhẹ nhõm. Tiếng thước dạy học và răn dạy trong phòng mổ giảm dần.
Gần kết thúc ca mổ, lúc này thầy cho cô cơ hội luyện tập một kiểu khâu khác.
Vì bệnh nhân gầy, thể trạng yếu, các thầy quyết định dùng kiểu khâu giảm áp toàn tầng.
“Biết khâu kiểu này không?” Thầy Tôn hỏi.
Tạ Uyển Oánh nhanh chóng phản ứng lại, tự mình quản giường bệnh, đáp: “Lần trước Thầy Đàm khâu cho giường số 3 rồi.”
Cô học trò này thường xuyên học lỏm ông. Đàm Khắc Lâm hạ mắt xuống, chỉ có cây kẹp trong tay xoay xoay trong lòng bàn tay mới hơi lộ ra vẻ vừa buồn cười vừa không biết diễn tả thế nào.
“Sách giáo khoa của các em hình như không dạy kiểu này.” Tôn Ngọc Ba nhớ lại sách giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946414/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.