“Em này...” Cao Chiêu Thành giơ ngón tay phải như muốn chỉ vào đầu cô, nhưng miệng lại như bị cái gì chặn lại, không nói nên lời, khiến mặt anh lộ vẻ méo mó kỳ lạ.
Ba người nhìn biểu cảm của anh nghĩ, Như muốn cười, lại như muốn khóc, hay là muốn tức giận? Chuyện gì vậy?
“Oánh Oánh...” Triệu Triệu Vĩ và Lý Khải An thay xong đồ mổ lần đầu bước vào phòng mổ gọi Tạ Uyển Oánh.
Có lẽ thấy càng ngày càng đông người, Cao Chiêu Thành thu tay lại, quay người vào phòng mổ.
“Phòng mổ phải yên tĩnh, mấy cậu đừng gọi như vậy.” Lâm Hạo không nhịn được nói với hai người kia.
Lâm Hạo không kiệm lời như lớp trưởng. Nhạc Văn Đồng thì hầu như không bao giờ lên tiếng, y như hũ nút.
“Nói cho mà biết, chuyện chẳng lành rồi.” Lý Khải An vẫy tay trước mặt Lâm Hạo: “Cậu nghĩ chúng tôi thích nói chuyện à?”
“Chuyện gì chẳng lành?” Lúc này lớp trưởng mới hỏi. Nếu là chuyện chẳng lành, nghiêm trọng, lớp trưởng là cán bộ lớp phải hỏi rõ.
Lâm Hạo và Tạ Uyển Oánh cùng chờ Lý Khải An lên tiếng.
“Triệu Triệu Vĩ vừa nhận được điện thoại ở nhà, hỏi cậu ấy có phải lớp các cậu có ai phản ánh với phòng đào tạo, nói các thầy hướng dẫn quá lỏng lẻo, phải giao thêm nhiệm vụ cho chúng tôi.” Lý Khải An nói không ngừng nghỉ.
Lâm Hạo và Nhạc Văn Đồng đang rửa tay, hai tay dừng lại giữa không trung, hai khuôn mặt nhìn nhau, đều kinh ngạc.
Rốt cuộc là “dũng sĩ” nào trong lớp dám nói vậy với thầy?
Tạ Uyển Oánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946412/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.