Hai người đang nói chuyện thì có người bước vào, thấy là Tôn Ngọc Ba.
“Em giúp cô ấy sắp xếp đồ đạc.” Có bác sĩ cấp dưới đến, Đàm Khắc Lâm phân phó xong liền đi trước.
Sau đó, Tạ Uyển Oánh mở cặp công văn của thầy Đàm lấy máy tính ra, ghi lại thông tin của bệnh nhân tái khám buổi sáng.
Máy tính của thầy Đàm là IBM, hơn mười nghìn tệ, cần phải thao tác thật cẩn thận.
Đứng bên cạnh nhìn cô thao tác, Tôn Ngọc Ba cầm lấy bệnh án của Nhã Trí trên bàn đọc vài lần, nhìn cô: “Em định để thầy Đàm nhận sao?”
Theo như anh hiểu về Đàm Khắc Lâm, căn bản không thể nhận loại bệnh nhân này. Không, nhìn khắp cả bệnh viện chắc chắn không có bác sĩ ngoại khoa nào dám nhận.
“Chưa nói là nhận.” Tạ Uyển Oánh giải thích: “Chỉ là nói mang bệnh án về phòng thảo luận xem có thể nhận hay không.”
Có thể nhận mới là lạ! Tôn Ngọc Ba giơ bệnh án lên giả vờ muốn đập vào đầu cô: “Cô nương kim cương này là đang chuẩn bị nâng cấp nhóm chúng ta thành nhóm kim cương phải không?”
Từ bao giờ biệt danh cô nương kim cương mà Nhậm phó đạo viên đặt cho cô lại lan truyền nhanh chóng như vậy? “Đây là phòng khám của bác sĩ Đàm sao?”
Có người đến cửa.
Tạ Uyển Oánh và Tôn Ngọc Ba cùng quay đầu lại.
Người phụ nữ trung niên bước vào ăn mặc sang trọng, cổ và tai đeo trang sức, dáng vẻ lịch sự nói với bác sĩ: “Tôi là...”
“Cô là ai?” Tôn Ngọc Ba lại không vui khi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946402/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.