Tào Dũng biết cô nói chuyện điện thoại với ai, khóe môi không khỏi mỉm cười, trong lòng tưởng tượng ra cảnh Đàm Khắc Lâm tự chuốc lấy phiền phức. Hình ảnh này khiến anh ta rất vui.
Cất điện thoại, Tạ Uyển Oánh như nghe thấy tiếng cười của Tào sư huynh bên cạnh, thầm nghĩ nghĩ, Tào sư huynh thật hay cười, lúc nào cũng cười được.
Người lạc quan luôn mang đến cảm giác tươi sáng.
Ánh mắt cô cũng vô thức tìm kiếm hai lúm đồng tiền như ánh mặt trời khi anh cười. Đột nhiên, cô thấy khuôn mặt tuấn tú quay sang nhìn mình, ánh mắt cô liền chuyển hướng nghĩ, Tim đập thình thịch.
Thấy cô quay mặt đi, Tào Dũng như suy tư điều gì, nói: “Lúc về thì gọi cho anh. Anh tiện đường đưa em về trường."
"Sư huynh có tiện không ạ?" Tạ Uyển Oánh nhỏ giọng hỏi.
"Tiện, hôm nay anh nghỉ cả ngày." Vốn dĩ anh định rủ tiểu sư muội đi xem phim. Tào Dũng thầm nghĩ.
Cảm giác không khí trong xe bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Tào Dũng liếc mắt tìm chủ đề để nói, phát hiện ánh mắt cô đang dừng lại ở băng cát-sét trong xe nghĩ, Tiểu sư muội cũng thích nghe nhạc giống anh sao? "Em thích nghe nhạc gì? Anh bật cho em nghe."
"Em thích nghe nhạc nhẹ."
"Nhạc không lời à? Anh cũng khá thích. Vậy, hôm nào anh tìm vài cuốn băng cho em. Em có thể đến nhà anh, trong thư phòng của anh cũng có sách tiếng Đức, em muốn mượn đọc lúc nào cũng được." Tào Dũng nói.
Sư huynh mời cô đến nhà anh sao? Tạ Uyển Oánh nhớ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946386/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.