"Thế nhưng mà là một cô bé đáng thương." Thường Gia Vĩ dùng dao cắt miếng bò bít tết, thấy người bạn học cũ đang nghe điện thoại lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên liền chớp mắt, bỗng dưng muốn cười.
Người máy này hình như tính toán sai rồi.
Phó Hân Hằng đặt điện thoại xuống, khó tin vào sự thật mình vừa nghe được.
Chu Tuấn Bằng gọi đến. Chu Tuấn Bằng đang ăn cơm ở căn tin bệnh viện, ngồi bàn bên cạnh Tạ Uyển Oánh nghe lén được, liền vội vàng báo cáo cho anh ta.
"Trơ mắt nhìn người thân tắt thở? Cô ấy bao nhiêu tuổi? Chắc là chuyện xảy ra lúc cô ấy còn nhỏ?" Thường Gia Vĩ suy đoán.
Một cô bé đáng thương nhìn người thân tắt thở, hình ảnh tưởng tượng ra thật sự rất ấn tượng.
Phó Hân Hằng xoa trán.
Thường Gia Vĩ cười không nhịn được: “Cho nên tôi mới nói mà? Đừng dễ dàng làm con gái rơi nước mắt. Hậu quả không phải các anh có thể tưởng tượng được đâu."
Phó Hân Hằng cầm thìa lên: “Ăn cơm, ăn cơm."
Uống một ngụm canh cho bình tĩnh lại.
Bên này Chu Tuấn Bằng báo cáo cho cấp trên, rồi nhìn sang Hoàng Chí Lỗi ngồi đối diện: “Cậu nói cho Tào sư huynh chưa?"
Hoàng Chí Lỗi nghĩ nghĩ, Nếu Tào sư huynh biết chắc đau lòng chết mất.
Không lâu sau Tào Dũng cũng biết chuyện, buổi tối liền kéo Nhậm Sùng Đạt đến tính sổ: “Sao tôi chưa từng nghe cậu nói chuyện này?"
"Cô ấy không nói với tôi, phụ đạo viên của cô ấy." Nhậm Sùng Đạt nghe tin này cũng rất ngạc nhiên.
"Vậy nên cô ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946380/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.