Mới nhận được thông báo cụ thể chiều tối hôm qua, Tạ Uyển Oánh không thể chào hỏi giáo sư của khoa trước, vì vậy, chỉ có thể tự mình đến văn phòng bác sĩ. 
Không tìm thấy ai sẽ là giáo viên hướng dẫn của mình, không ai thông báo cho cô cả. 
Trong văn phòng bác sĩ có mấy bác sĩ đang bận rộn. Ai nấy đều vội vàng gõ máy tính viết bệnh án hoặc kiểm tra kết quả xét nghiệm, hoặc đứng bên bàn làm việc sắp xếp đồ đạc, không ai rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái. Là sinh viên thực tập hay nghiên cứu sinh hay bác sĩ của khoa này, tạm thời rất khó phân biệt, trừ khi đến gần để xem nhưng chắc chắn sẽ bị ghét. 
Có một y tá cầm bệnh án vào đưa cho bác sĩ rồi quay người đi ra, Tạ Uyển Oánh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi y tá: “Em là sinh viên thực tập mới đến, chị biết em nên tìm giáo sư nào không ạ?”   
“Họ không nói cho em biết tìm ai sao?” Y tá nghe thấy lời cô cũng rất ngạc nhiên: “Tôi không biết các bác sĩ sắp xếp như thế nào. Nếu không em cứ chờ ở đây xem, đến lúc giao ban khoa, em vẫn chưa biết thì có thể hỏi chủ nhiệm.” 
Tạ Uyển Oánh nghe xong, không hỏi thêm nữa, mà đi đến quầy y tá tiếp tục nghe ngóng. 
Quả nhiên, y tá kia trở lại quầy y tá nói với đồng nghiệp về câu hỏi của cô: “Nói là sinh viên thực tập mới đến? Tôi thấy lạ thật. Sinh viên thực tập không phải đến từ sớm sao? Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946298/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.