“Nói cho tôi biết, có thấy bọt khí trong ống tiêm không?” Bác sĩ Kim lớn tiếng hỏi.
Triệu Triệu Vĩ đang trợn tròn mắt nhìn, tay Tạ Uyển Oánh cầm kim tiêm đâm vào da bệnh nhân, kim tiêm càng đâm sâu, bản thân anh ta cũng cảm thấy khó thở, chỉ sợ lập tức máu sẽ phun ra.
Chờ một chút, không có máu, là bọt khí.
Nước muối sinh lý trong ống tiêm sủi bọt.
“Có, có bọt khí, giáo sư!” Triệu Triệu Vĩ hét lên.
“Tốt tốt tốt, có bọt khí là tốt rồi.” Bác sĩ Dương đưa mu bàn tay lên sờ trán, phát hiện không biết từ khi nào đã đầy mồ hôi.
“Đừng để cô ấy đâm kim sâu thêm nữa.” Bác sĩ Kim dặn dò.
“Không có, cô ấy không đâm xuống nữa, đang đang đang, rút kim tiêm ra...” Triệu Triệu Vĩ cảm thấy mình nhìn xuống, dường như không hiểu lắm thao tác của Tạ Uyển Oánh.
Là muốn rút lõi kim ra để lại ống dẫn kim bên ngoài. Bác sĩ Dương và những người khác nghĩ là vậy, Phó Hân Hằng chỉ vừa nói, cô bé này vậy mà có thể làm được.
Phó Hân Hằng không nói gì, đôi mắt đen láy nheo lại, vẫn luôn cẩn thận lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia.
Bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim lại gần, vểnh tai lắng nghe đầu dây bên kia, từ điện thoại truyền đến tiếng thở của bệnh nhân nghĩ, Có, vừa rồi gần như không còn tiếng thở nữa giờ lại có rồi, đã hồi phục, bệnh nhân đang thở.
Ôi chao, ôi chao, bác sĩ Kim ra sức quạt cho mình, lúc nãy bà cũng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946240/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.