Sao vậy, vậy mà không phải là một người thích thể hiện sao? Dù có phải hay không, nếu cô dám tự ý làm trước mặt anh ta, anh ta chắc chắn sẽ lập tức dạy cho cô một bài học.
Tạm thời xem ra cô ấy biểu hiện không giống như vậy, ngược lại khá thông minh, biết lúc này cần phải làm theo mọi lời anh ta nói.
Nếu vậy, tốt, Phó Hân Hằng nhanh chóng đưa ra chỉ thị tiếp theo: “Bảo bọn họ dừng xe, tấp vào lề.”
Suy nghĩ của vị giáo sư đối diện cực kỳ rõ ràng, rõ ràng thao tác trên đường lái xe tương đương với lấy mạng bệnh nhân ra đùa giỡn. Trước tiên phải đảm bảo môi trường xung quanh an toàn khi thao tác.
Tạ Uyển Oánh đồng thời đưa điện thoại cho cảnh sát nghe.
Cảnh sát vừa nghe thấy là bác sĩ lớn của Quốc Hiệp đang chỉ huy hiện trường qua điện thoại, lập tức lái xe cảnh sát tấp vào lề đường quốc lộ. Cảnh sát phụ lái vội vàng nhảy xuống xe, lấy biển báo tam giác đặt ở phía trước và sau xe cảnh sát, đề phòng xe phía sau va chạm vào xe cảnh sát.
“Đặt bệnh nhân nằm yên.” Nghe thấy xe đã dừng ổn định, Phó Hân Hằng lại ra lệnh.
Triệu Triệu Vĩ và Tạ Uyển Oánh đặt bệnh nhân nằm trên ghế sau, hai người chỉ có thể thao tác trong không gian chật hẹp. Tạ Uyển Oánh đứng trong khe hẹp của ghế sau. Triệu Triệu Vĩ xách hộp cấp cứu ra khỏi xe, đưa đồ cho cô.
“Đeo khẩu trang, găng tay, tìm kim chọc.”
Nghe thấy chỉ thị của giáo sư đối diện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946238/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.