Ông bà Tranh Tranh cũng bước đến nói với Tạ Uyển Oánh: “Chúng tôi đã bàn bạc với ba con bé rồi, điện thoại này chúng tôi mua tặng cô. Bác sĩ tốt như cô sao lại không có điện thoại? Trong những thời khắc quan trọng, bệnh nhân muốn tìm cô cứu mạng mà không liên lạc được thì sao?”
“Ông bà ơi, cháu chỉ là thực tập sinh...” “Kệ cô là thực tập sinh gì, chúng tôi không hiểu, nhưng bác sĩ cần điện thoại để cứu người phải không?”
Đôi khi, bác sĩ thật sự cần điện thoại. Sự phát triển của công nghệ thông tin, ở một khía cạnh nào đó đã thúc đẩy sự tiến bộ của y học, có thể nhanh chóng phá vỡ rào cản thông tin, kịp thời trao đổi thông tin y tế, cứu sống bệnh nhân.
Lời nói của ông bà Tranh Tranh là đại diện cho những người dân bình thường, mặc kệ ba bảy hai mốt, bác sĩ muốn cứu người, cần gì thì cứ cho bác sĩ cái đó.
“Cô cứ nhận lấy đi. Chúng tôi đã hỏi ý kiến trường Y và giáo sư hướng dẫn của cô rồi, họ đều đồng ý.” Thư ký nhét túi điện thoại vào tay Tạ Uyển Oánh.
“Không được...” Tạ Uyển Oánh định trả lại.
Thư ký quay người bỏ chạy, sợ cô lại trả lại, vừa chạy vừa nói: “Tổng giám đốc Tề chúng tôi rất cảm kích cô, bác sĩ Tạ.”
Tạ Uyển Oánh nhìn về phía sư huynh nghĩ, Giờ phải làm sao? Hoàng Chí Lỗi biết làm sao đây, trường Y đã nói sinh viên có thể nhận thì anh ta biết làm sao. Tiểu sư muội tạm thời không phải người của khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946218/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.