Nảy ra ý tưởng, Nhạc Văn Đồng nói với các giáo sư: “Bên ngoài có bệnh nhân của giáo sư Lý, em được giao nhiệm vụ đón ông ấy, em biết khá rõ bệnh tình của ông ấy không quá nghiêm trọng, có lẽ có thể để ông ấy nằm tạm ở hành lang, đợi ngày mai chuyển giường.”
Hợp lý! Các tiền bối lâm sàng nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Chu Hội Thương lập tức gọi điện thoại cho giáo sư Lý ở khoa mình để trao đổi.
Giáo sư Lý nghe nói bé gái bảy tuổi sắp mất bố, liền đồng ý nói chuyện với bệnh nhân của mình để nhường giường.
“Cậu đưa ông ấy đi phòng mổ trước đi.” Chu Hội Thương nói chuyện điện thoại xong, chỉ đạo Nhạc Văn Đồng.
Nhạc Văn Đồng làm theo chỉ thị của bác sĩ lâm sàng, cùng y tá đưa bố bé Lưu ra khỏi phòng cấp cứu, chuẩn bị đi phòng mổ. Còn bệnh nhân ban đầu kia, sau khi hoàn thành thủ tục có thể để y tá đưa lên khoa Ngoại L*иg ngực, vì bệnh tình không nặng, không cần cấp cứu.
Bác sĩ và y tá cùng nhau đẩy bố bé Lưu ra khỏi phòng cấp cứu.
Một bé gái bảy tuổi trong đám đông chạy đến, gọi: “Bố ơi, bố sao rồi?”
Lúc này bố bé Lưu vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, đang bị Thần Chết níu kéo, nghe thấy tiếng con gái liền cố gắng mở mắt gọi: “Tranh Tranh, ngoan, nghe lời bác sĩ...”
Hóa ra bé gái tên là Tranh Tranh.
Nhìn thấy cảnh này, các bác sĩ và y tá không khỏi xót xa.
Vì vậy, bác sĩ Lâm lại muốn mắng người đó, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946202/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.