Dưới đèn mổ, phần còn lại của khuôn mặt điển trai bên ngoài khẩu trang bảo hộ được phóng đại, mơ hồ khiến người ta say đắm. Tạ Uyển Oánh chăm chú nhìn, phát hiện soái ca Tào không hề đổ một giọt mồ hôi nào.
So sánh ra, sư huynh Hoàng Chí Lỗi vì trình độ thấp hơn, trán đã lấm tấm mồ hôi. Còn Lữ chủ nhiệm, người phụ mổ, đột nhiên kêu lên: “Ái chà.”
Bác sĩ Vương vội vàng thốt lên: “Xuất huyết, xuất huyết...”
Hoàng Chí Lỗi đang căng thẳng bực bội liếc hai người này nghĩ, Sao lúc này không bình tĩnh lại? Kêu la cái gì? Đương nhiên, mổ chính là sư huynh của anh ta chứ không phải hai người này, có chuyện gì cũng là chuyện của sư huynh anh ta, không liên quan đến hai người này.
Xuất huyết trong ca mổ này không phải là do bác sĩ phẫu thuật bị thương, mà là do khối u xuất huyết như Tạ Uyển Oánh dự đoán trước đó. Vì vậy, lượng máu chảy ra rất lớn. Huyết áp và nhịp tim trên máy theo dõi dao động, tất cả đều đang báo động bíp bíp.
Bác sĩ Vương ngẩng đầu lên muốn tìm Tạ Uyển Oánh, bởi vì cô ấy lại nói trúng sao: “Cô ấy đâu?”
Không thấy người? Thật sự chạy mất rồi?
Y tá phòng mổ trả lời: “Cô ấy chạy đi lấy máu giúp chúng ta!”
Bác sĩ Vương hoàn toàn cạn lời, nghĩ nghĩ, Sao cô thực tập sinh này lại chạy nhanh hơn cả thực tập sinh lăn lộn nhiều năm, phản ứng nhanh như chớp như thỏ. Sinh viên y khoa như vậy, đi đâu cũng được săn đón, giáo viên nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946182/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.