“Có chuyện gì vậy?” Tôn Dung Phương không biết tại sao bà Lâm lại hét lên như vậy, bà nhìn chủ nhiệm Ngô đầy khó hiểu hỏi.Chủ nhiệm Ngô cười khổ, thì ra là người của lớp tám năm Hiệp hội Quốc gia, bệnh viện Tuyên Ngũ của họ đoán chừng là không thể tuyển được.
Những sinh viên tốt nghiệp từ đó đều là những sinh viên y khoa mà tất cả bệnh viện lớn trên cả nước khó có thể cướp được.Xe lửa dừng lại ở nhà ga tạm thời, lúc đó xe cấp cứu cũng đã đến, dì Phương đi cùng với ông Phương đã tỉnh lại xuống xe, hai vợ chồng này đi đến bên cạnh Tạ Uyển Doanh liên tục nói: “Cảm ơn, cảm ơn cháu!”"Không cần cảm ơn, đây là việc cháu nên làm." Tạ Uyển Doanh nói.“Dì tin tưởng trong tương lai cháu nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, giỏi hơn cô ta nhiều.
Sau này dì và chú đi khám bệnh sẽ chỉ đến chỗ của cháu thôi.” Dì Phương cầm tay Tạ Uyển Doanh nói.Tôn Dung Phương vừa thấy thì trợn trắng mắt.
Lúc trước hai vợ chồng này không phải ghét bỏ con gái muốn làm bác sĩ của bà gần chết hay sao, hiện tại lại thay đổi ý kiến, thay đổi 180 độ như vậy.Chủ nhiệm Ngô nhìn đồng hồ, lại nhìn hai mẹ con họ Lâm đang trốn đằng sau đám người, ông lắc đầu nói: “Sau khi trở về bệnh viện, tôi sẽ cùng trưởng khoa y nói một chút về vấn đề của cô.”Nghe vậy, Lâm Lệ Quỳnh lấy hai tay che mặt mình lại.Bà Lâm trợn tròn mắt, hét lên: "Không phải, chủ nhiệm Ngô, chuyện gì đang xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/3946116/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.