Chương trước
Chương sau
Đến Tăng Ốc Vi thì xuống xe.

Đây là một thôn nhỏ ven biển, xung quanh còn chưa xây dựng nhà cao tầng.

Trong thôn đều là những nhà lầu và nhà mái ngói thấp bé, nối liền thành một mảnh dài.

Cách nơi xuống xe không xa là một chợ đêm, trong đó có bán đồ ăn và quần áo, thậm chí còn có cả sách nhỏ.

Khắp nơi đều là người trẻ tuổi tới làm thuê, cực kỳ náo nhiệt.

Dọc đường đi Diệp Chiêu và em gái không ăn gì, bụng đói reo ùng ục, nên hai chị em đi ăn cơm niêu trước.

Ăn uống xong xuôi, bọn họ mua quần áo ngay trong chợ đêm.

Cô xách theo một bộ đồ để thay khi tắm giặt, nhưng Tiểu Cầm thì không.

Tiểu Cầm cứ sợ chị dùng hết tiền, nên lúc mua quần áo con bé không dám chọn đồ tốt, cứ đồ rẻ mà chọn.

Diệp Chiêu thì khác, cô muốn đồ tốt, nhưng quần áo trong chợ đêm cũng chẳng tốt lắm, nên cô đành mua hai bộ cho Tiểu Cầm dùng tạm trước.

Sau khi gói quần áo xong, Diệp Chiêu nghĩ, vẫn cứ phải tìm nhà nghỉ dừng chân, mai đi thuê phòng sau.

Diệp Chiêu vừa đi được vài bước thì đột nhiên bị người vỗ vai.

Cô quay đầu, thấy hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá hợp mốt đứng phái sau, một trong số đó vui mừng kêu lên: "Diệp Tiểu Chiêu, đúng là cậu thật."

Diệp Chiêu ngây người, mới bởi được thông tin từ trong trí nhớ của nguyên thân.



Đây là bạn học tiểu học và cấp hai Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt của cô.

Hai người đều uốn tóc, đi giày ba phân dạo phố.

"Không nhận ra bọn tôi à? Tôi là Lý Thụy Hương nè." Cô gái hơi mập hơn nhiệt tình chào hỏi.

Diệp Chiêu xấu hổ cười, nơi này mà còn gặp được bạn học cũ, đúng là...

"Cậu tới Thâm Quyến khi nào vậy? Làm việc ở đâu? Đây là em gái của cậu à?" Lý Thụy Hương hỏi liên tục như súng liên thanh.

Diệp Chiêu trả lời cho có: "Hôm nay bọn tôi mới đến."

"Các cậu đang ở đâu vậy?"

Diệp Chiêu thuận miệng nói nhà họ hàng.

Lý Thụy Hương lại hỏi có phải cô tới đây làm việc không, định đi nhà xưởng nào.

Diệp Chiêu muốn tranh thủ nghỉ hè kiếm ít tiền, nhưng cô không muốn tới nhà xưởng làm thuê.

Lý Thụy Hương thấy Diệp Chiêu không tiếp lời, cho rằng cô chưa có ý định gì, bèn nói: "Xưởng đồ chơi của bọn tôi đang tuyển người đấy. Nguyệt Nguyệt, cậu có quan hệ tốt với xưởng trưởng, cậu hỏi giúp được không?"

Làm gì có ai chủ động cầu xin được giúp người khác làm việc chứ.

Cao Nguyệt Nguyệt có vóc dáng cao gầy, khôn khéo hơn Lý Thụy Hương, thấy cách ăn mặc của Diệp Chiêu trông rõ thiếu tiền, cô ta không muốn rước phiền toái, bèn nói: "Sao cậu không tự hỏi đi?"

Lý Thụy Hương vừa nhiệt tình lại vô tư: "Thế để tôi hỏi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.