Chương trước
Chương sau
Diệp Chiêu không quan tâm ý nghĩ của bọn họ lắm, cô trở về chủ đề cũ, "Con muốn học khối tự nhiên."

Tô Ứng Dân lặng lẽ chớp mắt với Diệp Chiêu vài cái, ra hiệu cho cô không nên nói nữa, ông ta sẽ nghĩ biện pháp.

Sau đó ông ta quay sang cười đầy áy náy với hiệu trưởng Giả: "Bọn trẻ bây giờ đều có chính kiến của mình, người lớn không an bài nổi."

Hiệu trưởng Giả khoát tay không đồng ý: "Có chính kiến mới tốt, chỉ kẻ ngu mới để mặc cho người định đoạt."

Vị hiệu trưởng này khá thú vị đấy.

Diệp Chiêu nhân cơ hội làm quen với vị hiệu trưởng sành ăn này: "Hiệu trưởng có ăn long nhãn không? Thứ này ngọt lắm, có vị hoa quế."

Ông già híp mắt nhìn qua, ông ta đã ăn nhiều chủng loại long nhãn rồi, có gì lạ lẫm.

Nhưng thấy Diệp Chiêu ăn say sưa làm ông ta không khỏi tò mò: "Ngon không?"

"Tuy rằng hạt to thịt mỏng nhưng mùi vị rất đặc biệt, cháu chưa từng ăn loại long nhãn nào ngon như thế này."

Diệp Chiêu đưa cho hiệu trưởng Giả vài chùm, "Ông ăn thử sẽ biết."

Hiệu trưởng Giả cầm long nhãn mà nửa tin nửa ngờ.

Ông ta ăn một quả, đúng là rất ngon, bèn giơ ngón tay cái lên: "Tiên phẩm!"

Tô Ứng Dân vội nói: "Đây là cây long nhãn vị quế chính tông tôi đem về từ đảo Thiên Tuế. Toàn bộ Thâm Quyến cũng chỉ còn lại mấy cây thôi."

"Vải vị quế ta ăn nhiều rồi, vẫn là lần đầu ăn long nhãn vị quế."



Diệp Chiêu đem nửa rổ nhãn còn lại bưng đến trước hiệu trưởng Giả: "Ông ăn thêm đi ạ."

"Còn nữa không? Bỏ túi cho ta mang về." Hiệu trưởng Giả không hề khách sáo.

"Có, tôi đem đến một giỏ lớn, bỏ túi..."

Tô Ứng Dân đang muốn nói bỏ túi không thành vấn đề, nhưng lại bị Diệp Chiêu tranh lời:

"Bỏ túi không thành vấn đề, có điều... Hiệu trưởng, ông có thể làm nhân chứng giúp cháu được không?"

Hiệu trưởng Giả nhả hột long nhãn, thầm nghĩ con nhóc này cũng giảo hoạt đấy, ông ta hỏi: "Nhân chứng gì?"

"Ba cháu nói, chỉ cần thành tích thi đại học của cháu tốt hơn Bạch Lộ, ông ấy sẽ gọi cháu là bố."

Tô Ứng Dân vội vàng ngăn lại: "Tiểu Chiêu, không được nói lung tung."

"Đây là lời ba cháu nói, không phải cháu nói."

Diệp Định Quốc: "Tao nói lúc nào?"

"Lúc ba mắng con trong điện thoại, ba có nói qua câu này. Ba quên rồi sao? Có cần con nhắc cho ba nhớ không?"

Diệp Định Quốc loáng thoáng nhớ ra, "Là tao nói thì sao? Mày thật sự nghĩ mình có thể thi tốt hơn Bạch Lộ? Chính mày là loại người gì chả nhẽ mày ko tự biết??"

Diệp Chiêu không tranh luận thêm, "Con chỉ hỏi một câu, những gì đã nói, ba có định giữ lời không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.