Sau bữa trưa, Diệp Chiêu định đi tìm bà Lương thu gom đồng nát hỏi thăm tin tức của những thanh niên trí thức năm đó, tiện thể bán mấy thứ đồ ve chai các cô vụng trộm giấu trước đó.
Cô dắt em gái xuống dưới với chiếc túi bạt rách nát.
Vừa đi đến góc cầu thang, cô nghe thấy tiếng dì Xảo mắng chửi dưới tầng.
Hình như là khách thuê nhà kia bị đuổi đi, chồng mang theo vợ hai chạy mất, vứt bỏ vợ con, không nơi nương tựa.
Điều này khiến dì Xảo rất tức giận.
Hai chị em đang cảm thấy khó xử thì đã thấy dì Xảo đi tới trước mặt.
Tiểu Cầm sợ tới mức làm rơi chiếc túi bạt “bịch” một cái xuống sàn nhà, phát ra tiếng sắt thanh thúy.
Dì Xảo nhìn chằm chằm vào túi bạt, sắc mặt tối sầm lại, tựa hồ đang hỏi: Không phải hai đứa lừa dì đây là hai túi khoai lang sao?
Diệp Chiêu biết dì Xảo đang nổi nóng, cô cũng không dám trêu chọc, lập tức không chút do dự quỳ xuống, chủ động khai ra sự thật: “Dì Xảo, đây là đồng nát em gái cháu nhặt được…”
Cô vỗ nhẹ vào lưng em gái, tiếp tục nói: “Bây giờ chúng cháu sẽ đi xử lý ngay, cháu hứa không có lần sau.”
Cô chắc chắn không bao giờ mang rác về nhà nữa.
Thái độ nhìn có vẻ chân thành, Tăng Nhị Xảo xua tay một cái bày tỏ việc này coi như xong.
Bà sợ các cô không biết đường, lại đi ra cửa chỉ:
“Ra cửa rẽ trái, đi đến cuối phố phía sau, khoảng 500 mét là đến. Bà Lương thích tham lam tiện nghi nhỏ, cẩn thận bà ấy lừa cân các cháu.”
“Vâng ạ!”
Dựa theo phương hướng dì Xảo chỉ, ở phía tây của thôn tại khu vực hẻo lánh và hoang vắng nhất, hai chị em tìm thấy túp lều ve chai dột nát.
Diệp Chiêu đứng ở cửa nhà nhìn vào trong.
Ngoại trừ một gian nhà khá nhỏ, bên trong còn có một bãi đất trống lớn, trên đó lộn xộn chất đống các đồ vứt đi.
Vị trí này nếu như cô nhớ không lầm, tương lai tới sẽ có bốn cái tàu điện ngầm giao nhau, đây sẽ là khu thương mại phồn hoa nhất Thâm Quyến.
Diệp Chiêu đối với đoạn đường này thèm chảy nước miếng, đợi cô có tiền, nhất định phải tới chỗ này mua một mảnh đất xây nhà.
“Có ai không?”
Cô gọi vài tiếng, một bà cụ đen gầy từ bên trong đi ra, đoán chừng là bà Lương.
Bà ta gắt gỏng với thái độ cực kỳ không kiên nhẫn: “Kêu cái gì! Muốn bán cái gì?"
“Sắt, lon nhôm còn có giấy…”
“Chỉ có một ít giấy này?”
Bà Lương mở chiếc túi bạt ra, nhìn thấy những mẩu sắt bên trong, “Ôi” Một tiếng: “Trộm sắt ở trong công trường hả?”
Tiểu Cầm nhanh chóng nhỏ giọng giải thích: “Không phải trộm mà là nhặt được.”
“Một ít vụn sắt tốt như vậy, có thể nhặt được ở đâu chứ?”
“Cháu chính là nhặt được, một đám trẻ con đi nhặt những vụn sắt rơi từ các xe đi ra từ công trường. Cháu nhặt được ít.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]