Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy ánh mắt Tăng Tường trơn tru dời khỏi mặt Diệp Chiêu, sau đó di chuyển chiếc ghế dưới mông ra ngoài.

Giây tiếp theo, tâm trí các bạn học lớp 12A4 như “Vỡ nát” rồi.

Cái người mà không ai dám chọc vào, ngay cả giáo viên cũng sợ, hiệu trưởng muốn cậu ta thôi học mà không có cách nào, hôm nay im lặng nhường chỗ cho bạn học mới một nửa ghế!

Sau khi ngồi xuống, Diệp Chiêu bắt đầu buồn rầu xem phải đối phó với môn học kế tiếp như thế nào.

Cô chỉ muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà thôi, thời gian của cô đều là hệ thống cho, rất quý giá, cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian để tham gia một số môn học quá trẻ con đối với cô.

Cô đá nhẹ vào chân Tăng Tường, cúi người nhẹ giọng hỏi: “Làm sao để trốn học?”

Cô không có kinh nghiệm về mặt này, bởi cô đã từng là một học sinh năm tốt mà.

Có người tinh mắt chú ý tới bạn học mới lén lút đá vào chân của đại ca, sau đó ghé tới gần nói chuyện, tư thế mập mờ...

Đệt mợ! Bạn học mới đang tán tỉnh đại ca! Vấn đề là, đại ca cam chịu bị trêu chọc như vậy!

Mọi người nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn các cậu, không ai nói chuyện, nhưng trong đầu đã nổ tung thành pháo hoa.

Đối mặt với chuyện Diệp Chiêu hỏi cậu ta cách trốn học như nào mà không đỏ mặt, Tăng Tường im lặng vài giây, chẳng lẽ đây là cái bẫy?

"Tôi không trốn học." Đại ca trợn mắt nói dối.



Lừa quỷ hả? Diệp Chiêu không tin, nhưng cũng không nên lật tẩy trực tiếp được, cô nịnh đúng lúc: "Người lợi hại như cậu mà cũng phải đi học đúng giờ nhỉ."

Lợi hại như vậy...

Tăng Tường không kìm được ngồi thẳng lưng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới làm nổi bật lên sự "lợi hại" của cậu, cho nên cậu dứt khoát không trả lời.

Diệp Chiêu không được giải đáp, đành phải ngồi hẳn hoi, lại nhìn bạn bè xung quanh.

Sắp vào tiết học, mọi người về chỗ của mình, chỉ có Tăng Tiểu Linh là ngồi phía xa dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn chằm chằm cô.

Tăng Tiểu Linh là bạn bè "fan cứng" của Bạch Lộ, sau này cô ta vào công ty nhà họ Diệp, lại không ít lần giúp Bạch Vận Liên chèn ép nguyên thân.

Diệp Chiêu không để ý tới cô ta, lấy vở và bút ra khỏi cặp.

Cô không mang sách giáo khoa mới gì, cũng chẳng có tài liệu nào hết, đặt vở lên bàn cho có mà thôi.

Buổi sáng có bốn tiết, tiết một Tiếng Anh, tiết hai Toán, còn hai tiết cuối là Văn.

Môn Tiếng Anh có chút nhàm chán, nghe mà buồn ngủ.

Là học sinh mới, Diệp Chiêu không dám buồn ngủ, nhưng Tăng Tường thì có, cậu ta ngang nhiên gục xuống bàn.

Giáo viên Tiếng Anh coi như không thấy, không phát hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.