“Vậy một lời đã định.” Thật tốt khi kết bạn với người bản địa.
Buổi chiều, Diệp Chiêu một mình đi bộ đến trường.
Sau khi có một trải nghiệm xấu, sau này cô cũng không còn mặc váy ngồi xe máy của Tăng Tường nữa.
Đến trường để nhận sách mới, khi cô ôm một chồng sách từ tầng một leo lên tầng ba.
Khỉ Gầy và một số người trong bọn họ đang bí mật hút thuốc ở góc hành lang.
Bọn họ oai vệ chiếm lấy phân nửa lối đi.
Béo thấy Diệp Chiêu ôm sách vở đi tới, vội vàng lấy khuỷu tay đụng vào Khỉ Gầy: “Tới rồi.”
Diệp Chiêu từ xa nhìn thấy Béo cùng Khỉ Gầy ở đó nháy mắt, nghĩ thầm văn phòng toàn khối ở ngay phía trước, đám cháu trai này nếu dám dở trò, cô dám làm lớn chuyện.
Kết quả khi cô đi qua, thấy mấy đứa cháu hoặc là nghiêng người tránh, hoặc là lén lút thu lại bàn chân đang dang ra, tất cả đều rất ngoan.
Đây là… gặp quỷ rồi.
Cô đi về phía trước vài bước, đã nghe thấy phía sau có người chào hỏi: “Anh Tường hôm nay đến thật sớm.”
Hoá ra là vậy.
Diệp Chiêu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tăng Tường đeo túi xách, hai tay đút túi, chậm rãi đi tới.
“Diệp Chiêu!” Trước cửa phòng, thầy Chu đang gọi cô: “Em tới đây một chút.”
Vừa vặn Tăng Tường đi tới cạnh cô, Diệp Chiêu liền đưa một chồng sách qua: “Đặt lên bàn giúp tôi, cảm ơn.”
Tăng Tường do dự, trong tín ngưỡng cuộc đời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-chu-nha-chuc-ty/2509347/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.