Chương trước
Chương sau
"Ấu trĩ bỏ xừ!" Đồng Thành Kiệt xem thường một câu, nhưng vẫn bị mẹ ruột Quách Xuân Hoa thúc giục ước nguyện, sau đó đem ngọn nến thổi tắt, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm, nụ cười trên mặt Đồng Thành Kiệt càng ngày càng lớn.

Tầm mắt Đồng Thành Quân có chút mơ hồ, hắn nháy mắt một cái, đem nước mắt nén vào trong, nghĩ lên, đại ca có bánh gatô, nhị tỷ có bánh gatô, hiện tại tứ đệ cũng có bánh gatô, chỉ có hắn không có.

Hắn sinh nhật mười tám tuổi ngày ấy, trong nhà không có chút nào coi trọng. Đại ca từ nơi khác đi học về, mẹ bận rộn làm đồ ăn ngon cho đại ca bồi bổ thân thể, đối đại ca hỏi han ân cần, hoàn toàn là thác đại ca phúc khí, hắn ở sinh nhật ngày đó mới ăn được một bữa ăn ngon.

Đồng Thành Quân như không có chuyện gì xảy ra đi trở lại, vừa lúc bị phân đến một miếng bánh gatô, hắn cũng cười tiếp nhận, "Cái bánh gatô này nhìn liền rất ngon!"

Tiệc sinh nhật của cậu em chồng qua đi sau, Diệp Tiểu Vân cho rằng tâm tình của chồng mình sẽ xuống rất thấp, sẽ cùng ba mẹ chồng buồn bực, nhưng không nghĩ tới hắn vẫn là vui cười hớn hở mỗi ngày xuống đất làm việc, đem gà vịt, heo đều chăn nuôi đến khỏe mạnh.

Khiến cho Diệp Tiểu Vân bắt đầu hoài nghi chính mình, Đồng Thành Quân lúc trước cô yêu chính là cái dạng này sao? Con mắt sợ là mù rồi?

Lại quá ít ngày, ngày này đột nhiên vừa sáng Đồng Thành Quân liền đi ra cửa, chờ trở về sắc trời đã đen, hắn một thân bụi bặm chạy về nhà, giống như quỷ chết đói lùa cơm ăn.

Mặt Diệp Tiểu Vân tối sầm lại ngồi xuống, "Anh đi đâu đấy?"

Chén cơm này nếu không phải cô lưu lại, hắn nơi nào còn cơm tối mà ăn?

Đồng Thành Quân mồm to nhai cơm, từ trong túi móc ra một nắm tiền, đặt ở trước mặt Diệp Tiểu Vân.

Diệp Tiểu Vân kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, chợt cầm lấy đếm đếm, có lẻ có chẵn, tổng cộng sáu mươi lăm đồng tiền.

"Anh đi làm công?"

"Ân ân."

"Làm cái gì công? Một ngày có thể kiếm sáu mươi lăm đồng?"

Đồng Thành Quân uống một hớp nước, lấy hơi, nói: "Đi sửa đường sắt, ở huyện kế bên, thời hạn hai tháng, bao một bữa, một ngày ba mươi khối."

"Anh làm được nhiều, thời gian cũng dài, vì thế cấp cũng nhiều."

Trong nhà đang ở thời điểm sơn cùng thủy tận, Đồng Thành Quân lúc này kiếm tiền về nhà, cô cho dù lại có thêm cái gì oán giận, cũng phải nhịn đi xuống.

"Anh có cầm đi đưa cho mẹ anh không đấy?" Diệp Tiểu Vân đột nhiên hỏi.

Đồng Thành Quân sững sờ, "Không."

"Vậy thì tốt," Diệp Tiểu Vân trịnh trọng nói: "Em trước nói rõ với anh, cái gia đình nhỏ này của chúng ta cũng cần tiền, đặc biệt là sau kia Hân Hân đến trường."

"Anh biết."

Diệp Tiểu Vân làm ra vẻ mặt dữ dằn, "Sau này tiền của anh đều phải giao lên cho em, không cho lấy ra đưa cho mẹ anh."

"Ừm, đều cho em." Đồng Thành Quân ngoan ngoãn đáp lời.

Mỗi ngày Đồng Thành Quân đều sáng sớm ra ngoài làm công, rất muộn thu công về nhà, mỗi ngày đều nộp tiền lên cho Diệp Tiểu Vân, có lúc là sáu mươi khối, có lúc năm mươi khối, cũng có bảy mươi, tám mươi khối.

Ngày hôm nay cầm về gia chỉ có hơn bốn mươi khối.

"Làm sao số tiền đều không giống nhau?" Diệp Tiểu Vân quản hắn rất nghiêm, cảm thấy mỗi ngày đưa số tiền không giống nhau, rất khả nghi, sẽ không lại lén lút đưa cho mẹ hắn đi? Bằng không mấy ngày nay Đồng Thành Quân đi ra ngoài làm công kiếm tiền, Quách Xuân Hoa còn chưa tới nháo đòi tiền?

"Chân đau," Đồng Thành Quân nhấc lên ống quần, chỉ thấy mắt cá chân sưng đỏ một mảng lớn, hắn đáng thương hề hề nói: "Không cẩn thận trật một cái, vì thế làm được ít việc, tiền công cũng kết thiếu."

"Sao anh không nói sớm," Diệp Tiểu Vân hoàn toàn quên mất chính mình phải làm bà quản gia nghiêm khắc, nhíu lại mày liễu, vội vội vàng vàng đi tìm thuốc cho hắn bôi, "Nghiêm trọng như vậy, nhất định rất đau đi, em giúp anh bôi chút thuốc, mấy ngày nay vẫn là ở nhà nghỉ ngơi, chờ vết thương ở chân khỏi rồi lại đi. Tiền cố nhiên quan trọng, thế nhưng thân thể của anh càng quan trọng hơn."

Đồng Thành Quân cười ha hả nói: "Cũng còn tốt, cũng không phải rất đau."

"Sưng to như vậy, còn không đau?" Diệp Tiểu Vân liếc xéo hắn một cái, lấy ra rượu thuốc, kêu hắn ngồi xuống đem chân gác lên trên ghế, sau đó lập tức bôi rượu thuốc, dùng sức xoa bóp, đau đến Đồng Thành Quân nhe răng trợn mắt, liên tục xin tha: "Nhẹ chút, nhẹ chút --"

Diệp Tiểu Vân đem tiền mỗi ngày Đồng Thành Quân làm công kiếm được tích góp lên, hai tháng sau có tới 3, 500 khối tiền tích cóp.

Hai ngàn cầm đi trả nợ, còn lại một ngàn rưỡi giữ lại bên người, trong tay có tiền, Diệp Tiểu Vân làm gì tâm đều không hư, liền ngay cả tiền tiêu mặt của Đồng Hân cũng từ năm mao một tuần cao lên tới một đồng tiền một tuần.

Chỉ là nghĩ đến còn nợ Đinh Ngân Hải hơn ba ngàn khối, trong lòng cô vẫn là không thoải mái, lập tức liền phải đền tết, các hoạt động trên công trường đều tạm dừng, tạm thời không tìm được việc có thể kiếm được rất nhiều tiền, còn những việc khác một ngày kiếm được mấy khối tiền, chẳng bằng ở nhà nghỉ ngơi.

So với Diệp Tiểu Vân trong lòng không thoải mái, Quách Xuân Hoa gần nhất rất sốt ruột, lập tức liền đến tết, trong tay bà lại chẳng có bao nhiêu tiền, liền ngay cả tiền mua đồ tết cho cả nhà đều không có.

Năm vừa rồi bán lợn tết có thật nhiều tiền, chỉ lấy ra một phần đặt mua đồ tết là được, năm nay đem heo bán đi, tiền đã sớm cho Chu Tuyết cầm đi trang hoàng biệt thự, hiện tại thật đúng là nghèo đến làm lòng bà hốt hoảng.

"Bà đừng bị quỷ mê tâm hồn, lại đi tìm lão tam không thoải mái, bằng không sớm muộn gì đứa con trai này cũng phải bị bà lăn lộn đến rời nhà." Đồng Kiến Nghiệp luôn mãi cảnh cáo.

"Hai tháng này tôi đều đang kìm nén đây," Quách Xuân Hoa hai tay hướng lên, lòng bàn tay đánh vào đầu gối, nói: "Bằng lương tâm nói, tôi đã là có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, chẳng lẽ tất cả đều là tôi sai sao? Nếu không phải nó đem tiền đưa hết cho nhà mẹ vợ nó, có thể phát sinh việc này sao? Ai biết được sẽ trùng hợp như vậy, heo trong nhà đã sớm định đi ra ngoài, tiền cũng cho vợ con trai cả cầm đi sửa biệt thự."

"Chuyện đã qua, còn nhắc đến nó làm cái gì?"

"Không phải ông nhắc đến trước sao?" Quách Xuân Hoa tức giận nói: "Chuyện trong cái nhà cái gì ông đều mặc kệ, xong rồi lại đổ hết lên đầu tôi? Tôi không bận tâm việc mua đồ tết, ông xem trong cái nhà này còn có ai bận tâm? Không đặt mua đồ tết, tết có cần đón nữa hay không?"

Các nếp nhăn trên mặt Đồng Kiến Nghiệp nhăn thành bảy kênh tám rạch, ma bình góc cạnh, cả người có vẻ có chút hiền lành, nhưng ánh mắt là sẽ không ngụy trang, bên trong lộ ra khôn khéo, ông ta xoạch xoạch hút thuốc lá sợi, một lúc lâu mới nói: "Để lão đại đi làm, vợ nó đem tiền trong nhà toàn lấy đi, đồ tết trong nhà phải để nó đến làm."

"Thế định vậy đi, có câu này của ông, tôi liền an tâm." Quách Xuân Hoa yên lòng đi làm, nguyên lai bà còn sợ con trai lớn thiếu kiên nhẫn, không chịu đáp ứng, hiện tại có bạn già khởi xướng, không sợ hắn không đáp ứng.

Trường học con trai lớn đã nghỉ, mấy ngày nay đều ở nhà, Quách Xuân Hoa tìm hắn nói việc này.

Đồng Thành Hoành kinh ngạc hỏi ngược lại: "Mấy năm vừa rồi không phải đều là tam đệ làm sao?"

Quách Xuân Hoa ha ha cười: "Thành Quân nó năm nay gặp nhiều chuyện như vậy, trong tay khẳng định căng thẳng, vừa hay, năm nay con đến làm."

"Trong tay con cũng căng thẳng mà," Đồng Thành Hoành bất mãn nói: "Vợ con đang mang thai, khắp nơi đều đòi tiền phong bì, con nào có tiền mua cái gì đồ tết."

"Nhưng -- nhưng các con đem tiền trong nhà cầm hết đi, nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không phân ra được một ít?" Phút cuối cùng Quách Xuân Hoa lại bỏ thêm một câu, "Việc này cha con cũng là gật đầu."

"Đều cầm đi trang trí biệt thự rồi, nơi nào còn có?" Đồng Thành Hoành nhịn không được nhíu mày, nói: "Được rồi được rồi, con mua thì con mua."

Chuyện tuy rằng đã làm thỏa đáng, nhưng Quách Xuân Hoa miễn không được đầy bụng tức giận, con trai cả từ nhỏ đến lớn phủng ở lòng bàn tay nâng niu, chuyện gì đều theo con trai cả, như thế nào có thể như vậy đối với mình đâu? Mua cái đồ tết cũng mặt sưng mày xỉa.

Bà càng nghĩ càng khó chịu, đỏ hốc mắt, ở trong phòng lau một trận nước mắt, tự mình an ủi: "Không chừng là bởi vì gần nhất có chuyện gì phiền lòng, vì vậy tính khí mới kém, cũng không phải cố ý nóng nảy với mình."

Chỉ là mua đồ tết việc này lão đại đáp ứng, chính là không nhìn thấy hắn hành động, mắt thấy giao thừa càng ngày càng gần, liền một miếng thịt heo cũng chưa mua về nhà, người cũng tìm không thấy bóng.

Quách Xuân Hoa bị bức đến hết cách, chỉ có thể len lén đi tìm lão tam, kêu lão tam trước đem việc này làm, chờ nao lại tìm lão đại đòi tiền, đâu nghĩ tới khi đi đến trong phòng lão tam, chỉ thấy lão tam một nhà ba người đang thu thập bọc hành lý.

"Này, các con đây là làm sao vậy?" Quách Xuân Hoa hoang mang.

"Mẹ, người đến rất đúng lúc, con cũng đang định đi tìm mẹ," Đồng Thành Quân nói: "Năm nay, chúng con chuẩn bị đi về nhà Tiểu Vân đón tết."

"Cái gì? Nào có như vậy tập tục? Con dâu nào mà không ăn tết ở nhà mẹ chồng?"

Quách Xuân Hoa cả kinh tăng cao tiếng nói, trong lòng bà có chút hoang mang, luôn cảm giác con thứ ba muốn rời mình mà đi, nhìn kỹ con thứ ba, thấy hắn ngậm lấy ý cười, dáng vẻ cũng không giống không cao hứng.

"Tiểu Vân không phải đã gả tới nhà chúng ta năm năm rồi sao," Đồng Thành Quân nói: "Mấy năm trước đều là ở nhà chúng ta đón tết, năm nay con muốn cùng cô ấy về nhà mẹ đẻ đón tết, hơn nữa trước đó đại ca cô ấy ra tai nạn giao thông, cô ấy vẫn luôn nhớ mong, này không phải một công đôi việc sao."

"Không được không được." Quách Xuân Hoa lắc đầu liên tục, thỏa hiệp một bước nói: "Dù thế nào, cũng phải ở nhà đón tết chứ, nếu không mùng ba mùng bốn các con lại đi?"

"Chúng con đều mua vé xe lửa rồi, không có cách nào lui." Đồng Thành Quân nhấc lên túi ở bên cạnh, nói: "Mẹ, vậy chúng con đi trước đây, phải đi vào thành phố ngồi xe lửa, đường rất xa."

"Nhanh đi thôi, nhanh lên một chút, chậm liền không đuổi kịp xe lửa." Đồng Thành Quân mang theo bà xã Tiểu Vân cùng con gái vội vàng rời đi, căn bản không cho Quách Xuân Hoa cơ hội nói chuyện.

"Con thế nào cũng phải trước thương lượng.." Quách Xuân Hoa đuổi theo ra ngoài, con thứ ba một nhà đi đến nhanh chóng, trong lòng bà cảm giác rất khó chịu, không ở nhà đón tết chuyện lớn như vậy, lão tam lại không cùng mình sớm thương lượng, trong mắt hắn có còn bà cái này người làm mẹ không a?

Quách Xuân Hoa càng nghĩ càng giận, chạy đi tìm Đồng Kiến Nghiệp, vừa vào nhà liền lớn tiếng ồn ào: "Thằng ba bảo bối của ông chạy đến nhà mẹ vợ nó ăn tết rồi, vừa đi xong, liền nói đều không cùng ông nói một tiếng. Đứa con trai này thực sự là nuôi không!"

Đồng Kiến Nghiệp sửng sốt, nửa ngày mới lên tiếng, "Lần này lão tam là thật tức giận."

"Tức giận? Nó lại tức giận thì cũng là chúng ta nuôi, chẳng lẽ còn không nhận cha mẹ nữa chắc?" Quách Xuân Hoa xanh cả mặt, hiển nhiên bị tức đến không nhẹ.

"Đồ tết mua sao?" Đồng Kiến Nghiệp đột nhiên nói: "Tết tới đến đít rồi, trong nhà liền một miếng thịt hun khói đều không có."

"Cùng lão đại nói rồi, nó có lẽ là bận bịu, không rảnh mua."

"Lại không có khóa, làm sao có thể bận bịu như vậy?" Đồng Kiến Nghiệp nói: "Lại không mua, chờ qua năm toàn gia uống gió Tây Bắc sao?"

3 giờ chiều 15 phút, Đồng Hân người một nhà véo chuẩn giờ leo lên xe lửa, đang mùa xuân vận, trong buồng xe người chen người, may mà cả nhà bọn họ cướp được chỗ ngồi, có thể một đường ngồi đến chỗ muốn đến.

"Nào, uống nước đi." Diệp Tiểu Vân vui vẻ đưa một bình nước cho ông xã, tối hôm qua bắt đầu từ lúc Đồng Thành Quân móc ra vé xe lửa, nói muốn về nhà cô đón tết, nụ cười trên mặt cô liền không có hạ xuống quá.

Đồng Thành Quân tiếp nhận, miệng lớn uống nước, xe lửa chậm rãi khởi động lên, chạy khỏi trạm xe lửa.

Đồng Hân vịn ở bên cửa sổ hướng ra phía ngoài xem, trong lòng nhẹ nhàng, bà ngoại rất hiền lành, đối cô rất tốt, mỗi lần về nhà bà ngoại bà đều cho cô lại là nhét kẹo lại là nhét lì xì, vô cùng thương cô.

Cô rất chờ mong tết năm nay, ở bên nhà bà ngoại nhất định tốt hơn so với ở nhà bà nội.

**

Hai ngày trước khi tết đến, Quách Xuân Hoa rốt cục ở nhà tóm được con lớn, lại không nghĩ tới bọn họ cũng đóng gói bao lớn bao nhỏ chuẩn bị rời đi.

"Các con đây là đi đâu?" Bà trợn to hai mắt.

"Mẹ, con cùng Chu Tuyết chuẩn bị đi nhà cô ấy."

"Đi nhà con bé? Tết nhất đến nơi rồi, con còn đi làm gì? Chờ đón năm mới xong lại đi."

"Chúng con chuẩn bị ăn tết ở trong thành phố, Chu Tuyết gả tới năm thứ nhất, cô ấy muốn ở nhà mẹ đẻ đón tết."

"Không được." Quách Xuân Hoa nói: "Nào có mới vừa gả tới liền về nhà mẹ đẻ ăn tết, con dâu nào mà chẳng ở nhà mẹ chồng ăn tết."

Chu Tuyết nói: "Vậy sao tam đệ bọn họ lại về nhà tam em dâu ăn tết?"

"Con bé gả tới năm năm, con vừa mới gả tới." Quách Xuân Hoa không tự tin nói.

"Mẹ, đừng ồn ào nữa được không?" Đồng Thành Hoành thiếu kiên nhẫn nói: "Chu Tuyết đang mang thai, mẹ liền không thể nhường cô ấy một lần sao?"

"Mẹ!" Quách Xuân Hoa bị nói nghẹn lại, hoãn hoãn nói: "Đồ tết năm nay đâu? Không phải kêu con mua đồ tết sao? Lập tức liền phải đến tết mà một miếng thịt ba chỉ cũng không thấy bóng."

"Mua rồi, đặt ở bàn trong nhà chính ấy." Đồng Thành Hoành nói.

Quách Xuân Hoa hòa hoãn sắc mặt, nói: "Xem ở cháu của ta phần thượng, ta liền không cùng hai đứa tính toán, đi sớm về sớm, chí ít trước mùng ba liền phải trở về."

"Biết rồi." Đồng Thành Hoành hơi không kiên nhẫn, hắn một tay nhấc theo hành lý, một tay đỡ vợ đang mang thai, lối đi bộ cách đó không xa dừng một chiếc xe con, hai người đi tới, lên xe nghênh ngang rời đi.

Quách Xuân Hoa mắt thấy xe lái đi xa, lúc này mới xoay người đi về phía nhà chính, vừa đi vừa nghĩ giao thừa nên làm món gì, kết quả nhìn thấy trên bàn hai miếng thịt heo, hai bó rau cần, còn có một củ tỏi, bà tức giận đến nhảy cẫng lên, lớn tiếng mắng to: "Nghiệp chướng! Đều là lũ bạch nhãn lang!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.