Chương trước
Chương sau
Editor: Tô Nhi

—---------------

Trong mắt Kiều Yên hiện lên tia kinh diễm, chị cũng hào hứng hẳn lên, tâm tư bắt đầu lung lay.

“Khá tốt, cậu ta làm nghề gì?”

“Không phải nghề đứng đắn.” Nói đến việc này, chị Lưu rất tiếc nuối, “Cậu ta trước đây làm ở xưởng quần áo, sau đó nghỉ việc bày bán vỉa hè.”

“Bán vỉa hè!” Trong mắt Kiều Lộ bỗng phát sáng cũng có một chút hoang mang.

“Không được!” Kiều Yên kịch liệt phản đối.

“Khá tốt a~” Kiều Lộ vừa lòng gật đầu.

Hai người đồng thời nói chuyện, Lưu Hiểu Hồng có chút sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn chị cũng không biết phải nghe ai.

Chị Lưu quan sát một hồi biểu tình của hai chị em Kiều Lộ, Lưu Hiểu Hồng cau mày lại.

Lưu Hiểu Hồng nhìn về phía Kiều Lộ, thử hỏi cô: “Em cảm thấy người này tốt?”

“Khá tốt nha, ít nhất vẫn có đồng ra đồng vô phải không? Em thấy điều kiện của mình thì không nên đòi hỏi quá cao.” Kiều Lộ nói như đúng rồi.

Kiều Yên liếc em gái mình một cái, “Sao lúc nãy em yêu cầu cao như vậy, bây giờ thì hay nhỉ, lại nói như thế?”

Kiều Lộ cười rộ lên, nghịch ngợm mà chớp mắt, “Chị, có cái người ta kêu là nhập gia tùy tục, có cái thì người ta gọi là tùy cơ ứng biến mà!”

Kiều Yên: “.....Em bớt có ngụy biện lại.”

Tóm lại là chị không đồng ý.



“Bán vỉa hè không ổn định, nếu nói nghiêm trọng thì nó là đầu cơ trục lợi, mặc dù quốc gia đã mở cửa, nhưng em nói xem người bày bán vỉa hè là những người thế nào? Kia, không biết vì sao công việc đàng hoàng thì làm?” Nói xong, chị cảm thấy lời mình mình hơi quá đáng, chị sửa lời, “Cho dù người kia có đàng hoàng, thì điều kiện trong nhà vì không tốt mới bày bán vỉa hè, trong nhà có điều kiện thì ai làm cái này? Chúng ta tuy là dân quê yêu cầu không cao, nhưng điều kiện sinh hoạt cũng rất quan trọng.”

Thấy Kiều Yên cực lực phản đối, chị Lưu lúc này mới ý thức được mình không nên mang người này giới thiệu cho Kiều Lộ, chị Lưu vội mang ảnh cất lại.

“Đúng đấy, chị cô nói không sai đâu, người này công tác không ổn định, giống như mấy hôm nay trời mưa, có người nào đi dạo vỉa hè, không có người thì không bán được. Nếu bán không ra thì phải ôm hàng, nếu ngày nào cũng ôm thì lấy gì mà sống?”

“Đúng vậy, nhưng mà, bất quá đối với em đây không phải là vấn đề gì lớn.” Kiều Lộ đối với phú nhị đại đời đầu tự mình phấn đấu vẫn rất hảo cảm.

“Kiều Lộ” Kiều Yên không vui mà nhíu mày.

Kiều Lộ ôm tay chị mình mà làm nũng, “Chị, không phải chị muốn em kết hôn sao, bây giờ em chọn được người, chị lại không vui.”

“Em nhất định phải đối nghịch với chị?” Kiều Yên nhướng mày không vui.

Kiều Lộ chân thành, “Không phải a, em cảm thấy người này rất tốt.”

Trong lòng cô rất rõ ràng, bây giờ là vậy, sau mười năm nữa, xưởng quốc doanh phá sản, phải cho công nhân nghỉ việc, đến lúc đó ai khóc ai cười còn chưa biết đâu.

Thấy Kiều Lộ hứng thú, chị Lưu dặn dò, “Kiều Lộ, chị nói em nghe, người này tuy bộ dạng đoan chính, nhưng điều kiện người này không bằng những người giới thiệu lúc nãy. Nhà ở cũng là do gặp vận cứt chó mới có được,...Đến nỗi, chuyện này ở chỗ chị thành chuyện lớn để người ta bàn tán. Tuy rằng ở mãi thành quen, nhưng chị sợ em ở không nổi ba ngày. Em phải suy nghĩ cẩn thận!”

Vận cứt chó.

Vận cứt chó rất tốt a, người ta vẫn hay nói, thành công dựa vào 1% may mắn cộng 99% mồ hôi, mà 1% kia so với 99% còn quan trọng hơn!

Nghĩ như vậy, cô nhịn không được cười ra tiếng, “Này, bát tự còn chưa trao đổi, các chị sốt ruột làm gì cho mệt, em thì đồng ý, nhưng cũng phải hỏi đồng chí nam này có nguyện ý kết hôn cùng người mẹ một con như em hay không nha?”

Kiều Yên đập bàn, “Vậy cũng không được, lỡ như người ta thấy em đẹp mà coi trọng thì sao?”

Kiều Lộ: “.........”

Cô xem như đây là một lên khen vậy.

“Vậy chị nói phải làm sao bây giờ?” Kiều Lộ hỏi ngược lại.



“Tuyển lại thêm lần nữa.” Kiều Yên đáp.

Kiều Lộ không chịu thỏa hiệp, hai chị em cứ như vậy giằng co một hồi, cuối cùng, Kiều Lộ nghĩ đến một biện pháp trung gian.

“Nếu không như vậy, chị, hai chúng ta mỗi người lùi một bước, bán vỉa hè hay cùng người bán vỉa hè kết hôn, chị chọn một đi.”

“Cái gì?” Kiều Yên thiếu chút nữa phát điên lên, “Không phải, em vẫn chưa bỏ ý định bán vỉa hè!”

Đôi mắt Kiều Lộ cong cong, “Em đều hứng thú với hai cái này, chị chọn một đi, không được chơi xấu!”

Kiều Yên nhướng mày, “Kiều Lộ, bán vỉa hè không đơn giản như em tưởng tượng đâu!”

“Không thử thì sao biết có đơn giản hay không.”

Kiều Yên nói một câu, Kiều Lộ đáp lại một câu, ai cũng có lý của mình. Một hồi sau, hai chị em ai cũng không chịu nhường, vẫn chưa phân được cao thấp.

“Chị Lưu, nếu không chị giúp em chọn một cái đi?” Kiều Lộ quay đầu đưa ra kiến nghị với Lưu Hiểu Hồng.

Chị Lưu cười gượng hai tiếng, vội vàng thu thập đống ảnh trên bàn, đứng dậy ra về, “Hai chị em các cô chọn đi, tôi không rõ. Hôm nay tôi hứa với con trai về đón nó đi học về, xong nấu cơm cho nó rồi.”

Chị Lưu sợ mình ở lại thêm lúc nữa thì thấy chiến tranh thế giới thứ ba mất.

“Được, chị đi thong thả.” Kiều Lộ muốn đưa chị Lưu về, Lưu Hiểu Hồng liên tục lùi về sau, thiếu chút nữa chân vấp phải cạnh bàn.

“Không cần không cần, tôi tự mình đi được. Hai chị em cô cứ chậm rãi thương lượng. Tôi đi về trước hỏi ý cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý thì tôi báo với hai người, nếu không thì lựa chọn thêm lần nữa được không?”

Kiều Lộ gật gật đầu, vui mừng nói: “Biện pháp này của chị rất tốt, cứ như vậy đi. Hai chị em mình đánh cược một phen, nếu anh ta nguyện ý kết hôn với mẹ đơn thân như em, chị không được ngăn cản, Còn nếu anh ta không đồng ý thì em sẽ kết hôn với người chị chọn, như thế nào?”

Lời nói này đều nhường chị phần thắng, Kiều Yên tựa hồ không thể nói lời cự tuyệt.

Cuối cùng, chị chỉ có thể nhìn bóng dáng của Lưu Hiểu Hồng ngày càng đi xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.