Sáng hôm sau lại là một ngày ngủ tới tự nhiên tỉnh.
Khương Tuệ Ninh lấy đồng hồ đeo tay ra xem giờ, cứ tưởng là cùng thời gian với mọi ngày, ai ngờ lại phát hiện chỉ mới sáu giờ mười lăm phút thôi...
Lúc còn là dân làm công ăn lương, cô cũng chưa từng dậy lúc mới hơn sáu giờ lần nào.
Vậy mà làm phu nhân rồi lại tỉnh lúc sáu giờ, đúng là tội lỗi.
Đều do tối hôm qua không tới thư phòng đọc chúa của những cuốn sách, ở thập niên 70 này ngoài đọc sách ra thì chẳng còn hoạt động về đêm nào cả, vậy nên ngủ sớm thì sẽ dậy sớm.
Có điều dậy sớm thế mà vị trí của Quý Thần Nham cũng đã trống, cô duỗi tay sờ thử, lạnh băng, xem ra lại dậy vào lúc năm giờ rồi.
y dà, Khương Tuệ Ninh thương tiếc thay anh.
Rèn luyện cho cơ thể khoẻ mạnh nhưng có ích gì đâu?
Cũng may là mình thích tìm tòi, bằng không anh thức khuya dậy sớm thế này cũng uổng công thôi.
"Đồng chí Tiểu Khương dậy rồi à?" Lần đầu tiên dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu mà chưa tới bảy giờ, nên vô cùng kinh ngạc.
"Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe." Khương Tuệ Ninh nói xong còn ra vẻ khởi động cơ thể.
Dì Lưu nhìn cô cười, không phải không biết có lúc cô ngủ thẳng tới trưa, nhưng dì ấy không vạch trần, còn thân thiết rót một ly nước ấm cho cô.
Khương Tuệ Ninh nói một câu "cảm ơn" rồi nhận nước uống hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-thu-truong-om-mot-cai/2508859/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.