Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không hiểu, anh cũng không có ý định để cô hiểu, cả đời không hiểu mới phải.
Mượn một ít ánh sáng yếu ớt bên ngoài, anh có thể nhìn thấy gương mặt cô, thậm chí dựa vào trực giác có thể nắm bắt được biểu tình trên gương mặt đó.
Anh biết cô như trút được gánh nặng, biết cô đang liều mình chịu đựng, biết cô cũng đau.
Cô chẳng qua là không biết, nỗi đau mà cô đang chịu đựng không giống như những người khác.
Nhưng là anh có cách nào chứ? Nếu như có thẻ, ai đồng ý làm như vậy? Anh cũng hy vọng mình là một người đàn ông bình thường, có thể cho cô, một người phụ nữ bình thường, có thể cảm nhận được, có thể làm bụng cô lớn, có thể để cho cô giống như những nàng dâu khác mang thai, đi ra ngoài với vẻ mặt đầy tự tin.
Chẳng qua là anh không thể mà thôi.
Lúc ban đầu, anh cũng không biết, anh cùng với Thẩm Liệt cũng không khác biệt lắm, chỉ là có lớn có nhỏ thôi, sau đó thỉnh thoảng trong lúc cùng nhau đi vệ sinh, anh chợt nhận ra, thật giống như những người khác thay đổi, còn anh thì vẫn như trước kia.
Anh bắt đầu lo lắng, hoài nghi chính mình, hơn nữa bắt đầu tránh né, không để cho người khác thấy nữa, anh thì âm thầm quan sát, điên cuồng quan sát những người xung quanh, để phát hiện những biến hóa nhỏ xíu của thứ kia.
Anh mong đợi chênh lệch chỉ là nhất thời, có người phát triển sớm, có người phát triển chậm, nhưng là mỗi ngày, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-tai-gia-cung-lao-vuong-cach-vach/4273962/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.