Cố Mặc dường như phát giác ra Dư Noãn Noãn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, chậm rãi quay đầu nhìn lại, cùng Dư Noãn Noãn bốn mắt nhìn nhau. Hai người đều còn nhỏ, đôi mắt đồng dạng đều tròn xoe, màu mắt đen nhánh. Khi nhìn vào đôi mắt của đối phương, thì có chút giống như là đang nhìn chằm chằm vào gương xem hai mắt của mình. Một lát sau, Cố Mặc đem dâu tây trong tay, đưa đến bên miệng Dư Noãn Noãn, “Ăn đi!” Dư Noãn Noãn, “......” Cho nên Cố Mặc làm như vậy là vì, cô nhìn chằm chằm cậu ta xem xét, nghĩ cô muốn ăn dâu tây hả? Nhìn quả dâu tây đã bị Cố Mặc cắn rớt cái đầu nhòn nhọn, sau một lúc lâu do dự, Dư Noãn Noãn vẫn quyết định không có há mồm. Trần Xảo Cầm thấy thế cười đối với Cố Mặc nói, “Ngốc Bảo, cháu tự mình ăn đi, Noãn Bảo không có răng, em không cắn được, chút nữa bác làm ít nước ép dâu tây cho em uống là được.” Nghe Trần Xảo Cầm nói như vậy, Cố Mặc cũng liền thu hồi tay, cái miệng nhỏ tiếp tục ăn dâu tây. Nhìn tướng ăn của Cố Mặc, Dư Noãn Noãn đột nhiên sinh ra vài phần ảo giác, tổng cảm thấy cái viên thịt béo trắng tròn tròn trước mắt này, lúc ăn, có loại khí độ ưu nhã ở bên trong.
Nhưng lúc nhìn đến khóe miệng Cố Mặc dính nước dâu tây, cái suy nghĩ này liền lại biến mất không thấy đâu. Thừa dịp khi Trần Xảo Cầm đi ra ngoài làm nước dâu tây, Cố Mặc ngừng động tác ăn dâu tây, đối với Dư Noãn Noãn nói, “Em cũng sắp mọc răng rồi, đến lúc đó là có thể ăn!” Dư Noãn Noãn chớp chớp mắt, cô sắp mọc răng rồi? Sao đến bản thân cô còn không biết? Tuy rằng kiếp trước cũng là từ trẻ con trưởng thành, nhưng khi đó cô là trẻ con hàng thật giá thật, hoàn toàn không có ký ức, đối với việc trẻ con rốt cuộc khi nào bắt đầu mọc răng, việc này cô là một chút cũng không biết. Cố Mặc làm sao mà biết được? A! Đúng rồi! Cố Mặc mới vừa trải qua mọc răng, cậu ta lại không phải trẻ con bình thường, nhớ rõ bản thân mình là khi nào bắt đầu mọc răng, cũng là bình thường mà. Biết mình sắp mọc răng, Dư Noãn Noãn rất là cao hứng, nhìn về phía Cố Mặc lộ ra một khuôn mặt vô xỉ tươi cười, một đôi mắt tròn xoe, cũng bởi vậy bị ép thành một hình trăng non cong cong. Nhìn Dư Noãn Noãn cười, Cố Mặc vẻ mặt không thay đổi chút nào, “Đúng là trẻ con mà!” Dư Noãn Noãn, “......”
Chưa đến giữa trưa, Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải đã trở lại. Lúc đi, Dư Hải cõng tràn đầy một sọt quả lồng đèn, lúc trở về, sọt đã rỗng tuếch. Thấy vậy, Trần Xảo Cầm kích động hai mắt sáng lên, “Quả lồng đèn được hoan nghênh như vậy sao? Nhiều như vậy! Mà một buổi sáng đã có thể bán hết rồi hả?” Dư Hải bị phơi đến cả khuôn mặt đỏ bừng, trên mặt toàn là mồ hôi, nghe vậy chỉ xua tay, đi trước rửa mặt, sau khi vào nhà lại cầm tách trà rót một ly nước sôi để nguội uống, lúc này mới thoải mái mà thở ra một hơi, “Hôm nay, rất may mắn!” Nghe được lời này, Trần Xảo Cầm liền hiểu bên trong nhất định có chuyện gì đó, vội vàng truy vấn, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dư Hải cười nhìn thoáng qua Hứa Thục Hoa, thấy Hứa Thục Hoa chậm rì rì uống nước, không hề có ý tứ mở miệng, liền mặt mày hớn hở nói. “Lúc anh cùng mẹ ra cửa, đụng phải hai mẹ con cách vách Vương Trường Thắng cùng mẹ nó, hai người cũng mang theo quả lồng đèn, muốn đi huyện thành bán, đến huyện thành còn so với chúng ta sớm hơn.” “Lúc chúng ta đến nơi, liền nghe thấy có người hỏi bọn họ giá cả, bà Vương mở miệng một cái, là phải hai đồng tiền một cân!” Nghe đến đó, Trần Xảo Cầm than thở ra mặt. “Hai đồng tiền một cân?! Đây là điên rồi đi?” Dư Hải cười ha ha, “Đây còn không phải là muốn tiền muốn đến điên rồi à! Quả lồng đèn của bọn họ không to bằng chúng ta, cũng không ngọt bằng chúng ta, mà cũng dám đòi hai đồng tiền một cân!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]