Trần Xảo Cầm khóe miệng giật giật, lại có chút không biết nên nói cái gì. 
Suy nghĩ trong chốc lát, Trần Xảo Cầm vẫn là khô khốc dặn dò một câu, “Ngốc Bảo, sự tình Noãn Bảo là tiểu tiên nữ, cũng không thể nói cho người khác, bằng không về sau ngươi sẽ không còn được gặp lại Noãn Bảo đâu.” 
Cố Mặc nghiêm túc gật gật đầu, “Cháu biết.” 
Thấy Trần Xảo Cầm vẫn là vẻ mặt không yên tâm, Cố Mặc dứt khoát lại túm một trái dâu tây, đưa cho Trần Xảo Cầm, “Ăn!” 
Dư Noãn Noãn thấy thế, dùng sức vỗ vỗ giường, còn a a hai tiếng. 
Không nói chuyện được liền không có nhân quyền sao? 
Nếu là không có cô, có thể có dâu tây này sao? 
Cố Mặc tự mình ăn, đưa Trần Xảo Cầm ăn, sao lại chỉ không cho cô ăn? 
Trần Xảo Cầm nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Dư Noãn Noãn mắt trông mong nhìn dâu tây, miệng nhỏ đỏ bừng động động, vừa thấy liền biết là rất muốn ăn. 
“Noãn Bảo cũng muốn ăn hả?” 
Trần Xảo Cầm nói, nhận lấy dâu tây Cố Mặc đưa qua, đưa qua cho Dư Noãn Noãn. 
Đối với Dư Noãn Noãn mà nói, dâu tây này có chút lớn, một bàn tay cũng không cầm được. 
Bất quá không sao, Dư Noãn Noãn giơ lên bàn tày còn lại, đôi tay ôm dâu tây, đưa đến bên miệng mình. 
Nhưng Dư Noãn Noãn lại gặp vấn đề mới, đó là cô không có răng! 
Dùng lợi ma sát nửa ngày, cũng chỉ đem vỏ bên ngoài của dâu tây cọ ra một chút. 
Hương vị thơm ngọt ở bên môi, nhưng lại không ăn được, sao lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-song-lai-lam-be-cung/1027108/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.