Tiền hiện giờ chỉ là việc nhỏ mà thôi, đem Sơn Trà gả ra ngoài, để từ đây về sau, cả đời này của cô không sống tốt mới là chuyện quan trọng nhất. Dù sao con gái bà ta cũng đã kết hôn với Chu Bình An, chờ sau này khi Chu Bình An được thăng chức, muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, còn để ý một chút này nữa hay sao? Triệu Xuân Hoa tự an ủi mình cả buổi cuối cùng mới tự thuyết phục chính mình, đồng ý đưa cho Sơn Trà ba mươi đồng làm của hồi môn của cô. Lần này bà ta chi ra ba mươi đồng làm cho cả đêm bà ta cũng không ngủ ngon, lăn qua lộn lại trong đầu đều nghĩ đến chuyện ba mươi đồng này, đến khi trời đã sắp sáng bà ta mới nghĩ ra một chủ ý. Tên nhóc họ Tạ kia không phải muốn cưới Sơn Trà sao? Vậy để anh đem lễ hỏi tới, còn về việc lấy tiền ở đâu ra thì đó chính là chuyện của anh, tốt nhất là nên đi mượn nợ ở bên ngoài, đến lúc đó để cho đồ móng heo Sơn Trà kia gả qua đó cùng anh rồi, nghèo đến nỗi ngay cả cơm cũng không thể ăn được thì mới tốt. Triệu Xuân Hoa nghĩ kỹ về chủ ý này, ngày hôm sau bà ta nhanh chóng chạy đi tìm bà mối Trần để đưa ra điều kiện, bà ta vốn còn đang sợ hãi nhà họ Tạ quá nghèo, lễ hỏi mà muốn nhiều thì Tạ Tri Viễn sẽ không có nổi, đến lúc đó đổi ý không muốn cưới thì lại phiền toái, cho nên chỉ cần hai mươi đồng, và trở về một chút, bà ta cũng không nghĩ rằng bà mỗi Trần trở về đáp lời nói Tạ Tri Viễn không chút suy nghĩ mà đã đồng ý. “Vậy tiền lễ hỏi này khi nào sẽ đưa?” Bà mối Trần suy nghĩ một chút nói lại nguyên vẹn lời mà Tạ Tri Viễn đã nói: “Cậu ấy nói tiền này có thể đưa, bất quá chờ đến ngày kết hôn, khi tới cửa mới có thể đưa.” Tiền lễ hỏi này thế nhưng đều là đưa trước, làm gì có việc đợi đến ngày vào cửa mới đưa cơ chứ? Bà mối Trần thấy bà ta bất mãn, nhanh chóng nói: “Nhà họ Tạ có điều kiện ra sao cũng không phải bà không biết, hai mươi đồng này lại nói cũng cũng không phải là ít, ước chừng cần phải cho cậu ấy chút thời gian mới có thể kiếm ra được, bà cũng đừng có ghét bỏ, có thể cho đã là không tệ rồi.” Triệu Xuân Hoa nghĩ kĩ lại hình như cũng thấy có lý, bà ta cũng đành đồng ý. “Được rồi, dù sao bà vẫn phải nói với tên đó, hai mươi đồng này nếu như tôi không nhìn thấy thì sẽ không đem Sơn Trà gả qua cho cậu ta.” Bà mối Trần liên tục gật đầu: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ nói như thế với cậu ta.” Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Sơn Trà bên này vừa đồng ý, Triệu Xuân Hoa bên kia đã nhanh chân chọn ngày tốt, tổng cộng chỉ cho Tạ Tri Viễn thời gian bốn ngày, sau đó bà ta đi khắp nơi trong thôn loan tin việc Sơn Trà muốn kết hôn. Trong lúc nhất thời mọi người chỉ cần có thời gian tụ ở bên nhau, trong miệng đều sẽ bàn luận đến chuyện Sơn Trà muốn kết hôn. “Nhưng không phải hai ngày trước Ngọc Trân mới vừa kết hôn hay sao? Làm sao mới qua có mấy ngày mà Sơn Trà cũng muốn kết hôn rồi vậy?” “Ai mà biết được, nghe nói còn gả cho nhà nổi danh nghèo túng, nhà xây đã bao năm, mùa đông lọt gió mùa hè dột mưa, sau này ba mẹ qua đời cũng còn cũng chưa, nghe đã biết không phải cái loại người tốt đẹp gì.” “Với cái tính kia của Sơn Trà vậy mà còn có thể đồng ý sao?” “Với đức hạnh kia của cô ta, có người muốn đã không tồi rồi. Cưới vợ cũng không phải là cưới về nhà để ngắm, cũng chỉ có một khuôn mặt có thể nhìn, còn có thể dùng làm gì!” Người phụ nữ nói chuyện chính là Đổng Quế Xuân, cũng là người được về làm dâu Vịnh Thanh Thủy vào năm trước, cô ta vừa gả lại đây không bao lâu, đã nghe nói người đàn ông trước kia của mình muốn cưới Sơn Trà còn đến nhà họ Tưởng muốn kết hôn, tuy rằng cuối cùng bị Sơn Trà không đồng ý cho nên mới không thành, nhưng trong lòng cô ta cũng bởi vì vậy mà ghi hận lên Sơn Trà, cảm thấy cô chính là con hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông, thế nên hễ là nghe thấy có người nói về Sơn Trà, cô ta luôn đứng ra mắng nhiếc hai câu. Ngày thường Triệu Xuân Hoa đi ra sắp xếp Sơn Trà, cô ta cũng là người phụ họa hăng say nhất. “Nhưng gần đây tôi lại cảm thấy thật ra Sơn Trà dường như không giống với trước kia lắm, cô xem ngày hôm đó Ngọc Trân kết hôn, không phải còn có cả công an tới cửa đưa cờ thưởng cho cô ấy hay sao? Cờ thưởng kia tôi đã nhìn thấy rồi, thật sự là rất đẹp, Vịnh Thanh Thủy chúng ta đã có ai gặp qua thứ này sao?” Lỗ mũi Đổng Quế Xuân hướng lên trời khịt một tiếng: “Không phải chỉ là một mảnh vải sao? Ai mà biết được đó là thật là giả chứ?” “Hơn nữa, cho dù người công an kia là thật công an thật thì tên ăn trộm kia cũng không nhất định là tên ăn trộm thật, ai đã thấy cô ta bắt ăn trộm đâu? Nói không chừng là cô ta đã thông đồng với người khác cố ý làm trò cho công an người ta xem thì sao?” Đổng Quế Xuân nói đến hăng say, hoàn toàn không hề để ý thấy có hai người đang ngồi cách đó không xa, hai người đó chính là Sơn Trà cùng với Vương Ái Hồng. Vương Ái Hồng thấy cô ta ở sau lưng người khác nói chuyện khó nghe đến như thế không nhịn được mà tức giận đến run cả tay, cô ấy muốn xông lên đó lý luận với cô ta. Sơn Trà lại kéo tay cô ấy lại phía sau rồi nói: “Đừng tức giận, để tớ tới đó.” Trên mặt cô nở nụ cười, cô nghĩ ra nhiều cách để làm cho người phụ nữ này trông thật xấu xí, nhưng cô chưa kịp bước tới đã nhìn thấy một bóng người đang sải bước từ phía bên kia, đứng ở trước mặt Đổng Quế Xuân trước cô một bước. “Tôi nhìn thấy rồi, cô có chuyện gì muốn nói về chuyện này thì cứ nói với tôi.” Tạ Tri Viễn vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói. Anh cao hơn so với Đổng Quế Xuân rất nhiều, lại hùng hổ đứng ở trước mặt Đổng Quế Xuân, quả thật đã dọa cô ta giảng sợ. Tập trung nhìn vào thì phát hiện người này cô ta cũng không biết, lúc này mới hơi yên tâm một chút, sau đó lại lui về sau hai bước rồi hét lên: “Anh là ai vậy hả? Anh nói thấy thì tôi sẽ tin là anh thấy à? Anh có liên quan gì với cô ta vậy hả? Làm sao mà lại đứng ra bảo vệ cô ta như vậy? Không hổ danh là đồ hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông, đi đến chỗ nào cũng đều có thể dụ dỗ đàn ông…” Nghe cô ta nói chuyện khó nghe đến như thế, vẻ mặt Tạ Tri Viễn sắc mặt ảm đạm sắp nhỏ nước, anh đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay ra. Đổng Quế Xuân không nghĩ tới anh là loại người một lời không hợp đã động thủ, cô ta sợ tới mức co rụt lại, khó khăn lắm mới tránh thoát tay Tạ Tri Viễn, cô ta lập tức hét lên. “Người đâu mau tới đây, người đàn ông ngoài thôn đánh người này!” Mấy người đang vây xem náo nhiệt cũng sợ hãi, tuy rằng Đổng Quế Xuân nói chuyện khó nghe không được yêu thích, nhưng dù sao cũng là con dâu của người trong thôn mình, quả thật không thể để bị một người ngoài thôn khác đánh làm trò trước mặt thiên hạ như vậy được, thế là họ nhanh chóng tiến lên kéo lại Tạ Tri Viễn. “Làm gì vậy chứ hả? Anh thân là một người đàn ông to xác thế này vậy mà còn đi đánh phụ nữ như vậy sao?” Tạ Tri Viễn bị vài người lôi kéo, vẻ mặt cũng không có một chút sợ hãi, nhìn chằm chằm Đổng Quế Xuân nói: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu như cô ta lại cứ hươu nói vượn thì cứ thử xem.” Đổng Quế Xuân sợ không hề nhẹ, nhưng thấy trước mặt mình đều là người trong thôn, lá gan cô ta lại nổi lên: “Tôi nói hươu nói vượn chỗ nào chứ hả? Cho dù là tôi nói hươu nói vượn, thì tôi nói cũng là Tưởng Sơn Trà chứ chưa có nói tới anh, chuyện này có liên quan gì với anh sao! Anh thân là một người ngoài thôn chạy đến trong thôn chúng tôi đánh người anh thấy có hợp lý hay không! Khi dễ Vịnh Thanh Thủy chúng tôi không có ai đúng không!” “Anh ấy chính là đối tượng của tôi, cô nói bậy nói bạ về tôi để cho anh ấy nghe được, cô nói vậy chuyện này không liên quan đến anh ấy được sao?” Tuy rằng Tạ Tri Viễn cao lớn cũng không hề yếu ớt, nhưng có có nhiều người vây quanh nhưng như thế này, Sơn Trà sợ anh sẽ gặp chuyện, cô lập tức lôi kéo Vương Ái Hồng đứng dậy. Đổng Quế Xuân nói sau lưng người khác mà không ngờ tới sẽ bị người ta bắt tại trận, ngay lập bà ta ngậm miệng lại như vịt bị bóp cổ. Những người còn lại người nhìn Tạ Tri Viễn với vẻ mặt kinh ngạc rồi buông lỏng tay ra. Gì? Đây chính là đối tượng mà Sơn Trà muốn kết hôn thật sao? Tác giả có chuyện muốn nói: Tạ Tri Viễn: Là tôi chính là tôi! (xoay quanh)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]