Lục Lập đứng ở sau lưng Lâm Thanh Chỉ, đưa tay kéo lấy rơm rạ trên đầu cô xuống. Anh nắm lấy mái tóc mềm mại của cô vào trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Minh Thiên trên nóc nhà, tầm mắt đối diện với anh ta, trong mắt ý vị không rõ, sau đó cầm lấy lược bắt đầu chậm rãi chải tóc. Tôn Minh Thiên: "..." Đây là có ý gì? Lục Lập nhìn đuôi tóc trong tay có chút cháy vàng, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm. Chiếc lược cứ thế chậm rãi xuyên qua chảy xuôi theo tóc, ngoài ý muốn cảm nhận được từng sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay, mang theo một trận ngứa nhè nhẹ. Động tác của Lục Lập theo bản năng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh cẩn thận chải tóc, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen, vụng về chia nó thành ba luồng. Sau đó học bộ dáng của bà nội anh trong trí nhớ, quấn tóc thành đuôi sam, ngay từ đầu còn tốt, nhưng không biết vì sao về sau tóc lại có chút không nghe lời, nơi này tản ra một ít nơi khác lại tản ra một khúc. Mày Lục Lập nhíu càng ngày càng chặt, cuối cùng đến ngay cả môi cũng mím chặt, mấy ngón tay đột nhiên giống như cứng đờ, luôn không biết khi nào nên luồng lên trên, lúc nào thì cần luồng xuống dưới. Cuối cùng, cho đến khi tay trái cùng tay phải đều sắp quấn lấy nhau, Lục Lập mới miễn cưỡng thắt xong bím tóc cuối cùng, anh một tay thật cẩn thận nắm chặt đuôi tóc, tay kia thì nhanh chóng cầm lấy nơ buộc lại. Nhìn thành quả cuối cùng, Lục Lập thở ra một hơi. "Xong rồi sao?" Lâm Thanh Chỉ cầm lấy gương soi liền nhìn thấy được một bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo vắt ở lên vai, bốn phía còn có vài chỗ tản ra một ít tóc, nhìn giống như là vừa mới đánh xong một trận với người khác.
Cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, trên mặt vẫn như cũ không có một chút biểu tình gì, trong nháy mắt, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc một cái. Tiếp đó... Lục Lập chỉ có thể trơ mắt nhìn bím tóc mình vừa mất sức chín trâu hai hổ mới buộc tóc xong... Tan rã... Chiếc nơ cũng giống như không còn lực bám mà rơi xuống mặt đất, anh thậm chí còn thấy được bụi đất xung quanh nó chấn động. Lâm Thanh Chỉ cũng sửng sốt, cô ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn Lục Lập: "Anh buộc không chặt." Mặc dù cô thật sự là muốn tháo xuống, nhưng mà cô còn chưa có kịp chạm vào a! Lục Lập không tin, anh trơ mắt nhìn thành quả lao động của mình tiêu tan không còn, sắc mặt có chút đen: "Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy?" Đây lẽ nào chính là cảnh ngộ của người thay thế sao? "Nó tự mình rớt." Lâm Thanh Chỉ nghiêm túc nói. Lục Lập nhìn thấy, nhưng anh không muốn thừa nhận, quả quyết thay đổi đề tài: "Cô có cảm nhận được hôm nay tôi rất tốt hay không?" "Hả?" Lâm Thanh Chỉ kỳ quái nhìn anh. "Tốt cái gì?" Không phải cuối cùng vẫn là làm rơi dây buộc tóc xuống đất sao? Lục Lập: "..." Lục Lập không nói một lời nào nữa trực tiếp xoay người rời khỏi nhà họ Lâm, Tôn Minh Thiên từ lâu vẫn luôn lén lút quan sát phát hiện tình huống không đúng cũng liền vội vàng bò theo thang xuống đuổi theo anh. Thật là! Lục Lập cứ thế mà đi cũng không thèm gọi anh một tiếng, may mà anh thông minh! Sau khi trở về, Tôn Minh Thiên liền phát hiện Lục Lập không biết từ nơi nào tìm được ba sợi dây thừng, mỗi ngày đều cầm ba sợi dây đấy thắt tới thắt lui như là đang thắt bím tóc, thỉnh thoảng anh còn đi hỏi ý kiến của bà ngoại Lục, cử chỉ vô cùng điên rồ không giống như bình thường một chút nào.
Tôn Minh Thiên:??? Tại sao lại kỳ lạ như vậy? Từ ngày Lục Lập quay đầu rời đi, anh đã liên tục mấy ngày không có trở lại thôn Tiểu Sơn. Lâm Thanh Chỉ cũng không có sốt ruột, anh chỉ cần còn sống là được. Mấy ngày nay cô luôn đi dạo xung quanh, từ trấn trên đi dạo đến cả huyện thành, chính mình tìm xem có công việc nào mà cô có thể làm được hay không. Kết quả phát hiện, cô căn bản là không có bản lĩnh gì, nhưng cô vẫn kiên trì không bỏ cuộc cuối cùng quan sát tới quan sát lui thật sự đã tìm được một con đường sinh tài. Ngày hôm sau cô ở trong nhà tìm một bao tải to, tính toán sẽ học người khác nhặt phế phẩm, cô tự mình cảm thấy học theo việc này là dễ nhất, còn có thể nhanh chóng kiếm được tiền. Mấy ngày nay, mỗi lần ra ngoài cô đều cao hứng. ... Hôm nay, Lục Lập lại một lần nữa đi tới nhà họ Lâm, nhưng người mở cửa lại là bà nội Lâm, bà nhìn người đứng ngoài cửa chậm rãi nói: "Cháu không phải là đứa nhóc ngày đó..." Lục Lập mặc áo màu xanh quân đội đứng ngoài cửa, dáng người cao ngất: "Cháu là Lục Lập, bà nội, sức khỏe của bà đã tốt hơn rồi chứ?" "Đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại đã không còn xảy ra bệnh tật gì nữa." Bà nội Lâm cười nói: "Cháu đây là..." "Cô ấy có ở đây không bà..." "Cháu tìm Thanh Chỉ đúng không? Con bé đi ra ngoài mất rồi." Lục Lập nghe vậy chỉ có thể nhịn xuống ân cần hỏi han bà thêm vài câu mới rời đi, dọc đường trở về, nhìn thấy mấy tảng đá trên mặt đất liền cảm thấy ngứa mắt đến trực tiếp dừng lại một cước đá bay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]