Châu Mẫn đang định chất vấn em trai mình, nghe vậy biến sắc: “Em có ý gì chứ, em chịu thua cô ta? Châu Ngạn, em có vợ rồi thì không nhận người chị này nữa?”“Trong đơn vị có một đôi vợ chồng mới cưới, nhà ta không thiếu chỗ ở, không thể nào lại chiếm tài nguyên như vậy, em nhường cho người ta.”Châu Mẫn vô cùng tức giận, cảm thấy Châu Ngạn đang trợn mắt nói dối.Nhưng mà lý do này không thể phản bác được, nếu không có vẻ như cô ta là người tính toán.Châu Mẫn nhịn cơn giận, trực tiếp xoay người đi lên nhà mẹ đẻ, chuẩn bị về mách mẹ.Còn Châu Ngạn, trực tiếp đẩy xe đi luôn, không về đơn vị mà đến xưởng dệt.…Sau khi Tô Nam rời khỏi nhà họ Châu thì hoàn toàn bỏ quên nhà họ Châu, không hề nhớ thương gì.Cô không cần phải lãng phí thời gian và sức lực cho người nhà họ Châu nữa.Dọn đồ đến phòng thuê, sau đó nhìn chỗ sau này mà mình sẽ ở, trong lòng Tô Nam cực kỳ vui vẻ, cực kỳ thoải mái.Khó trách lại có câu ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình.Bây giờ vẫn chưa tốt lắm, nhưng mà sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.Tô Nam rất có lòng tin với bản thân, cô không hiểu biết nhiều bằng người khác, nhưng tốt xấu gì cũng sống nhiều năm như vậy, hơn nữa cô sẽ ngày càng phát triển bản thân.Không hiểu sẽ học, sẽ mày mò.
Cuộc đời của cô còn nhiều thời gian, tất cả thời gian đều dành cho bản thân.
Chỉ nghĩ thôi tâm trạng cũng sung sướng.Cô vừa mới bắt tay dọn dẹp, Giang Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-nha-chong-cuc-pham/3833828/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.