Chương trước
Chương sau
Vu Đại Hải rất buồn bực, không biết chủ tịch huyện giữ anh lại một mình để nói chuyện gì?
Cho đến tận bây giờ, người có chức vụ cao nhất mà Vu Đại Hải từng gặp chính là hiệu trưởng trường cấp Một. Ngày nhỏ, Vu Đại Hải nghịch ngợm hay gây sự, không chịu khó học tập, hình như anh bị mời lên gặp hiệu trưởng (thực ra Vu Đại Hải cũng không biết mình có nhớ chính xác không).
Cho nên bây giờ, bảo anh trực tiếp đối mặt nói chuyện với chủ tịch huyện mà không khẩn trương thì là nói dối. Lần trước khi Từ Triển Bằng gặp chuyện, anh cũng đã gặp qua Tần Tử Huân nhưng lúc đó có rất nhiều người ở đấy, còn một mình nói chuyện với Tần Tử Huân thì chưa bao giờ.
Cho dù, Tần Tử Huân có trẻ tuổi thì cũng là chủ tịch huyện. Nhưng Vu Đại Hải không ngờ đối phương không hề kiêu ngạo, mà còn rất thân thiện. Mặc dù, Vu Đại Hải ít học nhưng kiến thức lại biết khá nhiều, anh không phải chưa từng đi ra ngoài xã hội.
Nhưng Vu Đại Hải không ngờ Tần Tử Huân còn trẻ vậy mà đã đi tới rất nhiều nơi, điều này khiến anh rất bội phục. Anh đi nhiều nơi là vì muốn kiếm tiền, nhưng đối phương thì chân chính là vì muốn có nhiều kiến thức, cho nên so với anh thì Tần Tử Huân hiểu biết hơn rất nhiều.
Vu Đại Hải và Tần Tử Huân nói chuyện trong chốc lát thì trong lòng của anh cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn khẩn trương nữa, thậm chí còn bắt đầu nói về lịch sử cách mạng, nói về những chuyện mà lúc đi làm công anh gặp được, sự việc ở công trường và quá trình anh thành lập đội xây dựng hiện tại.
Mãi đến tận khi trời sắp tối, Tần Tử Huân phải trở về văn phòng, Vu Đại Hải cũng phải về nhà, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Chờ tới lúc Vu Đại Hải về đến nhà, anh mới chợt nhận ra, chủ tịch huyện tìm anh tới nói chuyện, nhưng vấn đề chính thì chưa nói, vậy rốt cuộc đối phương gặp anh là vì chuyện gì.
* * *
Tinh thần của Từ Thiên Lam cũng bắt đầu dâng lên, bởi vì cửa hàng quốc doanh của mười một thị trấn đều được bọn cô nhận thầu, tính cả siêu thị của thị trấn Thanh Vân thì tổng cộng là mười hai cửa hàng, à không, phải gọi là chuỗi siêu thị.
"Chúng ta phải xây dựng thành hệ thống chuỗi siêu thị, thống nhất cách trưng bày, nhập hàng và quản lý." Từ Thiên Lam nhận được tin tức liền bàn bạc với Ngô Khởi Lan.
Ngô Khởi Lan trầm tư một lúc: "Thống nhất cách trưng bày và nhập hàng có lẽ không có vấn đề gì lớn, dù sao thì thị trấn XX xa nhất cũng chỉ cách có mấy chục kilomet, nhưng việc thống nhất cách quản lý thì có chút khó khăn. Trước mắt, nhân viên thiếu rất nhiều, đặc biệt là quản lý."
"Vậy thì tuyển thêm người." Tần Minh là người góp cổ phần nên cũng tham dự hội nghị của các cô.
Nhưng anh ta chỉ đầu tư, không tham gia vào việc quản lý, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Ngô Khởi Lan.
Tần Minh chỉ cần nhận tiền hoa hồng là được, có điều là một nhà kinh doanh, ý kiến của anh ta đôi khi rất có ích, thỉnh thoảng tới tham gia hội nghị là rất cần thiết.
"Tuyển thêm nhân viên là việc cần thiết, mặc dù ở các cửa hàng đều có nhân viên bán hàng và người phụ trách, nhưng những người này vẫn làm việc theo kiểu bao cấp, cho nên cần phải đào tạo lại thì mới có thể thích ứng được với hình thức kinh doanh mới của chúng ta."
Ngô Khởi Lan dừng lại một lúc, lại tiếp tục nói: "Nhân viên bán hàng lớn tuổi có khá nhiều, đặc biệt là một số người phụ trách, gần như là sắp về hưu tới nơi rồi. Chúng ta tuyển nhân viên mới vừa hay có thể bổ sung vào những chỗ này."
Quyết định cuối cùng là Từ Thiên Lam sẽ phụ trách thông báo tuyển nhân viên và đào tạo nhân sự. Bọn họ cũng đưa ra phương hướng để phát triển siêu thị trong thời gian sắp tới.
Ngô Khởi Lan sẽ phụ trách quản lý hoạt động của chuỗi siêu thị, còn Tần Minh chỉ phụ trách về tài chính. Mọi người đều nhất trí cho rằng, anh ta không cần tham những chuyện này.
Tần Minh cũng tự cảm thấy bản có nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý nhà máy của mình, nhưng anh ta lại không có chút kinh nghiệm gì về kinh doanh bán lẻ. Mặc kệ Ngô Khởi Lan và Từ Thiên Lam phong sinh thủy khởi[1], bản thân anh ta cứ ngồi xem là được rồi.
Từ đó, Từ Thiên Lam và Ngô Khởi Lan bắt đầu bước vào thời kỳ bận rộn. Một người thì đi đi lại lại giữa các thị trấn, giám sát việc sửa chữa cửa hàng, liên hệ nhập hàng hóa. Một người thì thu xếp tuyển nhân viên và đào tạo phong cách bán hàng mới.
Công việc của Ngô Khởi Lan còn tiến hành thuận lợi, bởi vì chuyện sửa chữa cửa hàng và nhập hàng hóa thì chị đều rất quen thuộc, chỉ có điều khối lượng công việc lớn, thường xuyên phải chạy đi chạy lại giữa các nơi.
Nhưng còn công việc của Từ Thiên Lam thì rất khó khăn, bởi vì thị trấn Thanh Vân, hay nói đúng hơn là toàn bộ huyện Thanh Vân cũng không có một chỗ chuyên môn thông báo tuyển dụng nhân tài. Bởi vì, công việc không nhiều, lại đa số người đi tìm việc đều là đàn ông, phụ nữ chỉ ở nhà phụ trách chăm sóc con cái, nếu ai có bằng cấp thì sẽ được phân công công tác, không cần tự mình tìm việc.
Mà đàn ông muốn tìm việc làm đều giống như Vu Đại Hải lúc trước, đi chợ lao động ngồi chờ. Hiện tại, Từ Thiên Lam tuyển nhân viên bán hàng, hầu hết là phụ nữ, nên chợ lao động không thích hợp.
Từ Thiên Lam chỉ còn cách đi tới cửa siêu thị của thị trấn Thanh Vân dán thông báo tuyển dụng. Như vậy, mọi người đều biết nơi này muốn tuyển nhân viên.
"Xin hỏi, tại sao cô lại muốn làm nhân viên bán hàng?" Từ Thiên Lam ngồi tại bàn làm việc của Ngô Khởi Lan, nghiêm túc đặt câu hỏi cho những ứng cử viên.
Ngồi đối diện Từ Thiên Lam là một cô gái trẻ tuổi, nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan không tệ lắm, nhưng khí chất thì rất ít, bộ dáng sợ hãi, rụt rè. Từ Thiên Lam hỏi một câu, mà nửa ngày cô gái mới trả lời: "Dạ, em ở gần đây, thấy nơi này cần tuyển người nên đến."
"Vậy, cô đối với công việc bán hàng có suy nghĩ gì không?" Từ Thiên Lam tận lực hỏi những câu đơn giản, dễ hiểu nhất.
Thực ra trước đây, Từ Thiên Lam chưa từng làm công việc này, nhưng chưa từng làm qua thì cũng từng nghe nói qua.
Trên phim không biết đã xem qua bao nhiêu lần, huống hồ trong không gian của cô cũng có không ít sách liên quan đến phương diện này. Buổi tối, cô đều sẽ đi vào trong không gian xem một ít sách báo, học thêm chút kiến thức.
Cô gái trẻ lắc đầu: "Không có."
"..."
"Vậy, vì sao cô lại muốn làm nhân viên bán hàng?" Từ Thiên Lam tiếp tục hỏi.
"Em cũng không biết! Mẹ của em bảo em tới thì em tới thôi."
Từ Thiên Lam sắc mặt tối sầm, kết thúc cuộc phỏng vấn với cô gái trẻ.
Từ Thiên Lam lại tiếp tục phỏng vấn, nhưng những người phía sau cũng không tốt hơn là bao, người không có kinh nghiệm còn chưa tính, ngày cả người không biết mình đến xin việc gì cũng tới.
Chọn tới chọn lui, Từ Thiên Lam mới tuyển được sáu người.
Từ Thiên Lam bàn bạc với Ngô Khởi Lan, trừ đi những nhân viên hiện tại trong cửa hàng thì cần phải tuyển thêm ít nhất mười hai người nữa. Sau đó, từ trong số những nhân viên này, chọn mấy người ưu tú lên làm quản lý, thay thế cho những người chuẩn bị về hưu.
Vậy phải làm sao bây giờ, còn thiếu hơn một nửa?
Từ Thiên Lam gặp phải khó khăn.
Không đề cập đến bên Từ Thiên Lam gặp những khó khăn gì, bên Vu Đại Hải cũng rất bận rộn, nào là làm lưới sắt sát cửa sổ, lúc sắp tan tầm còn phải thông cống thoát nước, còn chưa làm xong thì anh lại bị Tần Tử Huân gọi đi.
Sau khi trở về, nụ cười của Vu Đại Hải rộng đến tận mang tai.
"Có chuyện gì mà anh vui vẻ thế?" Từ Thiên Lam nghi ngời hỏi.
"Ha Ha, vợ ơi, em nhất định không nghĩ ra được đâu, đúng là chuyện quá tốt." Vu Đại Hải tâm tình kích động, ngay cả bản thân anh cũng không thể tin được.
Từ Thiên Lam bị công việc làm cho đau đầu, nên cũng không muốn đoán già đoán non, đành thúc giục anh mau nói.
Vu Đại Hải cũng không thể nhịn được nữa: "Hôm nay, chủ tịch huyện Tần gọi anh tới, nói huyện chúng ta muốn tu sửa một trung tâm thương mại, tòa nhà này phải đến mấy tầng ấy!"
"Là việc này à." Từ Thiên Lam thất vọng nói: "Chuyện này thì có liên quan gì tới anh chứ? Anh cũng quá quan tâm đến chuyện mua sắm của mọi người à, thật vất vả cho anh rồi."
"Không phải." Vu Đại Hải nói: "Trung tâm thương mại kia sẽ do bọn anh tu sửa."
"Cái gì?"
"Chủ tịch huyện Tần nói, đội xây dựng của bọn anh rất đáng tin cậy, nên giao công trình này cho đội của anh? Em nói xem, đây không phải là chuyện tốt thì là gì?"
Từ Thiên Lam khiếp sợ hỏi: "Vị chủ tịch huyện Tần kia nhìn thấy đội xây dựng của bọn anh đáng tin cậy ở chỗ nào? Tại sao lại đem công trình này giao cho anh?"
"Lúc ấy, anh cũng rất kinh ngạc."
Sau đó, Vu Đại Hải liền nói, anh cũng đã hỏi Tần Tử Huân, thì anh ta nói, đội xây dựng của Vu Đại Hải xây dựng lớp mẫu giáo rất tốt, cho nên liền giao công trình này cho anh.
"Anh nghĩ có thể là do huyện của chúng ta có ít đội làm xây dựng, không được, nếu anh mà tiếp nhận công trình này thì sẽ không có đủ nhân lực, anh phải đi tuyển thêm người. Đúng rồi, bên em tuyển nhân viên thế nào rồi." Vu Đại Hải hỏi.
[1] Phong sinh thủy khởi: Nghĩa đen là gió thổi trên mặt nước và nước tạo thành sóng. Nghĩa bóng là chỉ những hoạt động sôi nổi và thịnh vượng, cho thấy mọi thứ được thực hiện rất tốt, chúng phát triển rất nhanh chóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.