Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, Từ Thiên Tinh đưa cho Từ Chấn Hưng mười tệ, để ông ta mua chút đồ ăn vặt cho con của Từ Thiên Lam.
Từ Chấn Hưng cầm theo tiền đi đến siêu thị, định mua ít bánh ngọt.
Trước kia, Từ Chấn Hưng là giáo viên tiểu học, lúc rảnh rỗi sẽ đi lên thị trấn dạo chơi, nhưng từ khi bị sa thải về quê làm ruộng, thì ông ta không còn thời gian rảnh để lên thị trấn đi dạo, mỗi ngày đều làm không hết việc. Lần này vì chuyện của Mã Thúy Bình, ông ta mới đến đây.
Cho nên, Từ Chấn Hưng vẫn còn nhớ rất rõ nơi này. Mấy năm trước, nó chỉ là một cửa hàng nho nhỏ, bên trong có quầy hàng cao, nhân viên bán hàng cũng chỉ có hai, ba người nhưng không nhiệt tình cho lắm. Hàng hóa bên trong rất nhiều nhưng lộn xộn, khách hàng muốn cái gì còn phải bảo người bán hàng lấy cho, thì người ta mới lấy.
Nhưng hôm nay, ông ta đang nhìn thấy cái gì vậy?
Tuy rằng vẫn là ở chỗ trước kia, nhưng có vẻ lớn hơn rất nhiều. Mặt tiền cửa hàng cũng sáng sủa, sạch sẽ hơn, trước cửa hàng còn có biển hiệu ghi "siêu thị quốc doanh".
Đi vào bên trong, Từ Chấn Hưng nhìn thấy từng kệ trưng bày những loại hàng hóa khác nhau, mấy nhân viên bán hàng còn đứng ở gần đó tươi cười niềm nở. Vừa nhìn thấy ông ta bước vào, nhân viên bán hàng liền tươi cười chào đón, còn hỏi ông muốn tìm cái gì, bọn họ có thể giới thiệu.
Từ Chấn Hưng hoảng sợ xua tay loạn xạ, nhân viên bán hàng liền để ông ta tự mình đi xem, còn bảo ông ta thích cái gì thì có thể trực tiếp mang tới quầy thu ngân, vừa nói cô ta còn chỉ tay về một cái bàn gần cửa ra vào. Phía sau cái bàn có một nhân viên đang tính tiền, đằng trước có mấy người đang xếp hàng chờ tính tiền, trong giỏ của họ để không ít hàng hóa.
Từ Chấn Hưng thấy trong cửa hàng có rất nhiều khách hàng, bèn nắm chặt tay Từ Triển Dục bước qua dòng người. Ông ta thấy hàng hóa được trưng bày rất chỉnh tề, phía trước là chính là quầy bánh ngọt, so với trước kia thì phong phú hơn rất nhiều, có loại bánh ông biết như bánh bông lan, bánh Hạch Đào, cũng có những loại ông không biết như bánh Bạch Bì, có loại thì cuộn cuộn thành gậy Như Ý, hoặc hộp nhỏ bên trong đựng điểm tâm vàng óng.
Từ Triển Dục vừa nhìn thấy bánh ngọt liền không thành thật, nước miếng cũng nhanh chóng chảy cả ra. Nó nhìn thấy bánh ngọt ngay trước mắt thì muốn vươn tay tóm lấy. Từ Chấn Hưng hoảng sợ, vội vàng kéo tay nó lại, mắng: "Muốn chết à, sao có thể lấy trực tiếp như vậy?"
Từ Triển Dục rất ít khi bị mắng, hơn nữa bình thường là nó mắng ba nó, cho nên ủy khuất "oa" một tiếng khóc rống. Từ Chấn Hưng mắng xong cũng hối hận, ông ta sợ đứa nhỏ này không biết điều, tùy tiện sờ vào đồ của người khác sẽ phải bồi thường tiền. Hiện tại, ông ta không có tiền, một xu cũng phải dùng để cứu người.
Khi Từ Chấn Hưng lo lắng giọng nói của ông ta cũng trở nên to hơn, thấy ông ta luống cuống chân tay, một nhân viên bán hàng gần đấy liền đi tới.
Dáng người của Khâu Thúy Anh có chút mập mạp, trắng trẻo, bình thường người béo thường không nhìn rõ ngũ quan, nhưng Khâu Thúy Anh lại có đôi mắt to, mắt hai mí, mặt cũng trắng, lúc cười lên làm cho người khác cảm thấy rất thân thiện.
"Cậu bạn nhỏ sao lại khóc thế?" Khâu Thúy Anh cười tủm tỉm dỗ dàng Từ Triển Dục, sau đó nhìn Từ Chấn Hưng hỏi: "Anh muốn mua bánh ngọt phải không?"
Từ Chấn Hưng vội vàng gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Xin hỏi bao nhiêu tiền một cân?"
Người nghèo tính toán chi li, không biết giá, cũng không dám tùy tiện mua.
Khâu Thúy Anh cười nói: "Mỗi loại sẽ có giá khác nhau, trên kệ cũng có ghi sẵn giá rồi ạ!"
Từ Chấn Hưng vội vàng nhìn lên kệ hàng, vừa nãy mải nhìn bánh ngọt không để ý. Ông ta nhìn thấy giá bánh bông lan là một tệ hai một cân, còn bánh Hạch Đào là hai tệ sáu một cân, hả, sao bánh Hạch Đào lại đắt như vậy?
"Vậy bán cho tôi một cân bánh bông lan đi, con gái tôi thích ăn loại này." Từ Chấn Hưng sửa sang lại vạt áo, nói.
"Vâng." Khâu Thúy Anh cầm túi giấy treo bên cạnh, tiếp đó lấy cái kẹp, gắp một miếng bánh, sau đó đặt lên cái cân ở bên cạnh cân, đúng một cân, nói: "Đại ca, anh đi theo tôi đến bên này tính tiền."
Từ Chấn Hưng đi theo Khâu Thúy Anh tới bàn thu ngân xếp hàng, phía trước vẫn còn vài người cầm đồ dùng sinh hoạt hoặc cầm những thứ linh tinh khác, đang chờ tính tiền.
Từ Chấn Hưng toát hết cả mồ hôi, không ngờ tính tiền mà cũng phải xếp hàng, vậy cửa hàng này có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy!
Có điều, cửa hàng này sau khi sửa chữa xong thì rất được, chọn lựa hàng hóa cũng thuận tiện hơn, nhưng hàng hóa lại quá đắt, nếu không thì mỗi ngày ông ta đều sẽ tới đây.
Thanh toán tiền xong, hai ba con Từ Chấn Hưng đi ra ngoài, theo chỉ dẫn của Từ Thiên Tinh mà đi tới nhà Từ Thiên Lam đang thuê.
Lúc ông ta tới nơi thì cửa nhà đã bị khóa, hiện giờ Từ Thiên Lam đang đưa Từ Triển Bằng đi nhập học.
Tay trái của Từ Chấn Hưng cầm bánh ngọt, tay phải nắm tay Từ Triển Dục: "Làm thế nào bây giờ?"
Từ Triển Dục mặc kệ ông ta sốt ruột như thế nào, nó tìm một chỗ rồi đặt mông ngồi xuống, sau đó chớp thời cơ, đoạt túi bánh ngọt mà ba nó đang cầm trên tay, lấy ra một miếng liền nhét luôn vào trong miệng.
"A, bánh này là mua cho chị con mà, sao con lại ăn mất." Từ Chấn Hưng vội vàng đoạt lại cái túi. Không phải ông ta keo kiệt, mà là một cân bánh bông lan cũng không được nhiều lắm, ăn hai, ba miếng là hết. Mặc dù, Từ Thiên Lam là con gái của ông ta nhưng từ lâu hai người đã không còn thân thiết, lần này ông ta cần mượn con gái một ít tiền, cho nên sao có thể đi tay không đến đây được?
"Chị ta là một món hàng lỗ vốn, ăn cái gì mà ăn! Con là con trai, tất nhiên phải để cho con ăn rồi." Bình thường, Từ Triển Dục ở nhà đều nghe thấy Mã Thúy Bình nhắc đi nhắc lại câu này, con gái là món hàng lỗ vốn, những thứ mà bọn họ mang về đều là để dành cho nó, cho nên tuy nó chỉ mới có năm tuổi mà đã béo như một con lợn.
"Thằng nhóc chết tiệt này." Từ Chấn Hưng cũng không có biện pháp nào để dạy bảo nó, chỉ có thể giữ chặt miếng bánh còn thừa trong tay, không cho nó đụng vào.
* * *
Lúc đầu, Từ Triển Bằng nói cậu đã biết đường đi tới trường học, có thể tự đi một mình không cần Từ Thiên Lam phải đưa đi, nhưng Từ Thiên Lam nhất quyết phải đưa cậu đi bằng được.
Mặc dù, Từ Thiên Lam biết Từ Triển Bằng là đứa nhỏ rất tự lập, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì trưởng thành sớm hơn, cũng hiểu chuyện hơn. Nhưng dù sao, cậu nhóc cũng chỉ mới có sáu tuổi, một mình đi học cô không yên tâm. Trường học cũng không gần, một đứa trẻ đi trên đường không an toàn.
Cho nên, cô kiên trì muốn đưa Từ Triển Bằng đi, cậu cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ thở dài như một ông cụ non, kháng nghị yếu ớt: "Em là nam tử hán, có thể tự bảo vệ mình."
Sáng sớm, Từ Thiên Lam đã đưa hai con gái tới chỗ của Ngô Khởi Lan, dù sao ngày thường Ngô Khởi Lan cũng không có việc gì làm. Hơn nữa, Ngô Khởi Lan cũng rất thích hai đứa nhỏ, nhưng có lúc chị cũng cười mắng Từ Thiên Lam coi chỗ này của chị là nhà trẻ.
Từ Thiên Lam liền nói, chị đừng gấp, rất nhanh sẽ có nhà trẻ.
Ngô Khởi Lan cũng có nghe nói qua phía trường tiểu học muốn xây dựng một nhà trẻ, nhận những đứa nhỏ chưa đủ tuổi đi học. Nếu hai cô nhóc này đi nhà trẻ, thì chị sẽ rất nhớ chúng.
Từ Thiên Lam nói: "Chị thích trẻ con như vậy, thì nhanh chóng kết hôn đi."
Nghe xong, Ngô Khởi Lan im lặng một lúc, sau đó thì trừng mắt với Từ Thiên Lam, chị vẫn cảm thấy sống một mình rất tốt.
Từ Thiên Lam lè lưỡi, đùa vui một câu, cô cũng cảm thấy mình quản quá rộng rồi, hơn nữa Ngô Khởi Lan có nỗi khổ trong lòng, cô chỉ là người ngoài cuộc không thể hiểu được.
Từ Thiên Lam vẫn dùng chiếc xe của Ngô Khởi Lan, đèo Từ Triển Bằng ngồi phía sau.
Mặc dù thời tiết đã bắt đầu vào hè, nhưng buổi sáng vẫn có từng đợt không khí lạnh. Từ Thiên Lam mặc một chiếc áo khoác mỏng, nghĩ thầm, mấy đứa nhỏ cũng nên làm thêm mấy bộ quần áo.
Lúc cô tới trường tiểu học thì vẫn chưa tới giờ vào lớp, học sinh chậm rãi đi từng tốp ba, tốp bốn vào trường.
Từ Thiên Lam dựa theo những lời Vu Đại Hải nói, dẫn Từ Triển Bằng đến phòng giáo vụ. Chủ nhiệm giáo vụ đã sớm chờ ở trong văn phòng, thấy hai người bước vào thì nhiệt tình hoan nghênh.
"Được rồi, đứa nhỏ cứ giao cho tôi. Ngày hôm qua, tôi quên chưa nói, cô trở về lấy sổ hộ khẩu tới đây, làm thủ tục nhập học cho Từ Triển Bằng."
Từ Thiên Lam thầm than trong lòng, quả nhiên vẫn phải về nhà ba của cô để lấy sổ hộ khẩu. Sổ hộ khẩu của Từ Triển Bằng đâu có dễ lấy giống như sổ hộ khẩu của gia định cô.
Chào hỏi chủ nhiệm giáo vụ xong, Từ Thiên Lam dặn dò Từ Triển Bằng tan học không được tự mình trở về, cô sẽ tới đón cậu nhóc.
Ra khỏi phòng giáo vụ, Từ Thiên Lam vừa đi vừa cân nhắc làm thế nào để có thể đem hộ khẩu của Từ Triển Bằng dời đến nhà của cô. Cho dù suy nghĩ thế nào, cô cũng biết không có khả năng, vì Từ Triển Bằng họ Từ chứ không phải họ Vu.
Mặc dù, Từ Chấn Hưng là người nhu nhược, nhưng cũng sẽ không để cho con trai mình đi theo người khác.
Vừa đi vừa nghĩ, đến lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mảnh đất trống đã được dọn sạch, bên trong có một đống gạch. Như vậy rất nhanh lớp mẫu giáo sẽ được xây dựng. Ngày hôm nay, Vu Đại Hải vẫn làm việc tại công trường bên kia, nghe nói là nửa tháng nữa sẽ trang hoàng xong, sau đó chỉ để lại một bộ phận ở bên kia, còn lại đa số sẽ sang bên này xây nhà trẻ.
Từ Thiên Lam nhẹ nhàng đi vào bãi gửi xe lấy xe, tự an ủi bản thân không cần nóng vội, nhất định sẽ có cách giải quyết.
Từ Thiên Lam trở lại siêu thị đón hai con gái, sau đó sẽ về nhà làm bánh ngọt.
Cô dắt hai đứa nhỏ đi bộ về nhà, từ rất xa đã nhìn thấy trước cửa nhà mình có hai người một lớn, một nhỏ đang ngồi.
Từ Thiên Lam nghĩ thầm, ai vậy nhỉ!
Vừa đến gần, cô liền thấy rõ, đây không phải là ba của cô sao!
Hai ngày nay, Từ Chấn Hưng rất nôn nóng, bây giờ còn phải ngồi đợi đến tận trưa, cho nên lúc ông ta vừa nhìn thấy Từ Thiên Lam trở về, thì liền trách mắng: "Con bé này, không ở nhà trông nhà, lại mang theo hai đứa nhỏ chạy lung tung đi đâu vậy?"
Bây giờ, chỉ cần nghe Từ Chấn Hưng nói chuyện, Từ Thiên Lam liền cảm thấy chán ghét, ông ta nói thêm một câu cô cũng thấy khó chịu. Từ Thiên Lam không kiên nhẫn hỏi: "Con ra ngoài có việc, ba tới đây làm gì?"
Từ Chấn Hưng nghe thấy giọng nói tỏ vẻ khó chịu của Từ Thiên Lam, thì mới nhớ tới việc ông ta tới đây là để nhờ vả cô. Vì thế, ông ta bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ba tới đây xem con sống thế nào, à, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi, con nhanh mở cửa đi, ba và Tiểu Dực bị lạnh cả nửa ngày rồi."
Từ Triển Dục phối hợp hít hít cái mũi.
Từ Thiên Lam nhìn lên trời, mặt trời cũng đã lên cao, còn lạnh sao! Đúng là lấy cớ.
Tuy nhiên, Từ Thiên Lam vẫn mở cửa, dù sao ông ta cũng là ba của cô, không mở cửa để ông ta vào nhà là không được.
Vào trong sân, Từ Chấn Hưng cũng giống những người đã từng tới nhà Từ Thiên Lam, cảm thán nói: "Nhà này lớn thật! Phòng ở chắc cũng rộng rãi hả? Các con tự mình xây à?"
Từ Thiên Lam rót cho Từ Chấn Hưng một chén nước, bĩu môi cười nói: "Ba thật biết đùa, bọn con mới chuyển lên đây được mấy tháng, làm sao có thể xây nhanh như vậy, hơn nữa nhà này là nhà cũ, một chút mùi của nhà mới cũng không có."
Từ Chấn Hưng nhìn cổng, cửa sổ và các dụng cụ trong nhà, quả thật đều là đồ cũ. Vì thế, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ ửng lên: "Ba chỉ hỏi như vậy thôi, thế chỗ này của các con là sao?"
"Đi thuê."
"À."
Im lặng một lúc, Từ Chấn Hưng giống như nhớ ra cái gì, nói: "Giỏi vậy, à, ba có mua chút bánh ngọt cho cháu gái, hai cháu tới đây, ông ngoại mang bánh cho các cháu này." Nói xong, Từ Chấn Hưng lấy bánh bông lan ra, đưa cho hai đứa nhỏ.
Kiều Lan và Mỹ Lan đã quen ăn bánh ngọt do Từ Thiên Lam làm, cho nên đối với hương thơm của bánh bông lan cũng không quan tâm, chúng đều dấu tay đi không nhận lấy.
Không đợi Từ Chấn Hưng nói tiếp, Từ Thiên Lam trực tiếp hỏi mục đích của ông ta: "Ba, ba tới đây là có chuyện gì ạ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.