Chương trước
Chương sau
Vu Đại Hải có tới đưa hàng giúp Từ Thiên Lam mấy lần, cho nên Ngô Khởi Lan có gặp qua. Chị cảm thấy anh chàng này không tệ, hơn nữa tư duy cũng nhạy bén, là một người thích hợp làm ăn buôn bán.
Sau khi ăn cơm tối xong, Từ Thiên Lam liền nói chuyện này cho Vu Đại Hải. Cô cũng nói luôn ý định lắp điện thoại với anh, ánh mắt Vu Đại Hải sáng ngời: "Đây là cơ hội tốt, việc lắp điện thoại cũng không cần gấp. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chị ấy nếu không đủ tiền cũng sẽ không tìm tới em."
Từ Thiên Lam cũng biết đây là một cơ hội tốt. Cô chỉ chưa chắc chắn, dù sao cô cũng chưa từng chính thức kinh doanh. Bánh ngọt lúc trước đem bán có cho thêm nước trong không gian nên cô mới tin tưởng vào bản thân như vậy.
Từ Thiên Lam gật đầu: "Em sẽ bàn bạc lại với chị Ngô."
Ngày hôm sau, Từ Thiên Lam liền tới tìm Ngô Khởi Lan, quyết định cùng hợp tác nhận thầu cửa hàng quốc doanh. Ngô Khởi Lan rất vui, nói: "Chị biết em nhất định sẽ quyết đoán mà."
Từ Thiên Lam đỏ mặt, thực ra, cô không phải là người quyết đoán, nhưng cô không thể thừa nhận điều này. Cô muốn vào trong không gian tìm xem có cuốn sách nào nói về hình thức kinh doanh bán lẻ không. Cô có thể học tập một chút, đến lúc làm việc cũng có hiểu biết ít nhiều.
Phí nhận thầu một năm là năm nghìn tệ, đây đã là giá được giảm do Ngô Khởi Lan là người làm việc trong cửa hàng quốc doanh. Nhưng Từ Thiên Lam chỉ có hai nghìn tệ, còn Ngô Khởi Lan hiện tại chỉ có thể lấy ra hai nghìn tệ, vẫn còn thiếu một nghìn tệ nữa.
Để có được một cửa hàng, không phải chỉ có phí nhận thầu, bọn họ còn phải trang trí lại cửa hàng, mua sắm hàng hóa.. Tất cả đều cần có tiền. Bây giờ, bọn họ cần có ít nhất bảy, tám nghìn tệ mới được.
Ngô Khởi Lan định tìm người vay tiền, nhưng chẳng ai vô duyên vô cớ cho người khác mượn ba nghìn tệ cả.
Từ Thiên Lam đột nhiên nghĩ ra một cách: "Tại sao chúng ta không đi vay một khoản tiền?"
Mấy năm sau, vay tiền là một chuyện phổ biến, nhưng ở những năm 80, khái niệm vay tiền vẫn còn khá mới mẻ. Ngô Khởi Lan sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: "Chúng ta không có cái gì để thế chấp."
Ngô Khởi Lan ba mươi lăm tuổi, độc thân, không có bất động sản. Từ Thiên Lam có gia đình nhưng không có nghề nghiệp, nhà ở cũng là đi thuê. Hai người thảo luận về những việc họ có thể làm.
Lần đầu tiên có chuyện khiến Từ Thiên Lam đau đầu. Sau khi về tới nhà, cô bắt đầu tính toán lại số tiền trong nhà có, nhưng thực sự là không có gì để mà tính cả. Số tiền mà Vu Đại Hải kiếm được đều giao hết cho cô, nhưng Từ Thiên Lam không thể lấy số tiền đó đi kinh doanh được. Chi tiêu hàng ngày trong nhà vẫn cần dùng, hơn nữa, kể cả dùng hết số tiền đó cũng vẫn không đủ.
Dù có lo lắng thế nào, thì vẫn phải ăn cơm. Buổi tối, lúc đang ăn cơm thì Vu Đại Quân đến.
Nhìn thấy Vu Đại Quân, Từ Thiên Lam mới nhớ tới chuyện lúc trước. Ngày hôm qua, hai vợ chồng nói đến việc nhận thầu cửa hàng quốc doanh, nên cô quên mất không nói với Vu Đại Hải.
Bây giờ, Vu Đại Quân đến đây khiến cô rất ngạc nhiên. Ngày hôm qua, Từ Thiên Lam đã trực tiếp đuổi hai vợ chồng anh ta, vậy mà hôm nay anh ta vẫn còn mặt dày tới đây. Có lẽ, anh ta cảm thấy nói với cô không có tác dụng, nên đợi đến lúc Vu Đại Hải có ở nhà, mới đến để cáo trạng.
Từ Thiên Lam không để ý tới bọn họ, tiếp tục ăn cơm.
"Anh Ba, sao anh lại đến đây?" Vu Đại Hải mời anh ta ngồi: "Anh ăn cơm chưa?"
Vu Đại Quân nói câu chưa ăn, sau đó cũng không thèm khách khí mà cầm lấy một cái bánh bao.
Ăn cơm xong, Vu Đại Quân đi tới căn phòng phía Đông nhìn qua, thấy hai đứa nhỏ đang ngủ, liền tự mình đi tới căn phòng phía Tây, nằm xuống giường ngủ luôn.
Cả nhà Từ Thiên Lam thường ngủ ở căn phòng phía Đông. Trong phòng có một giường đất, hai đứa nhỏ ngủ ở đầu giường, còn hai vợ chồng cô thì ngủ ở đuôi giường. Căn phòng phía Tây cũng có một cái giường, nhưng rất ít khi dùng tới.
Từ Thiên Lam liếc mắt nhìn Vu Đại Hải một cái, liền trở về căn phòng phía Đông, Vu Đại Hải cũng đi theo cô.
Vừa vào phòng, Từ Thiên Lam liền kể cho Vu Đại Hải chuyện ngày hôm nay hai vợ chồng Vu Đại Quân đến nhà. Từ Thiên Lam kể đúng sự thật, bao gồm cả việc bọn họ muốn lấy công thức làm bánh của cô.
Vu Đại Hải không hề tức giận, cũng không có vẻ gì là căm phẫn, giống như anh đã lường trước được chuyện này: "Em không cần để ý tới chị dâu, chị ấy là người như vậy."
Ngày hôm sau, Vu Đại Hải trực tiếp hỏi Vu Đại Quân: "Anh tới đây có việc gì?"
Ngay câu đầu tiên đã đập tan ý chí chiến đấu của Vu Đại Quân. Anh ta nắm chặt tay, mặt đỏ bừng, mạnh miệng nói: "Sau này, anh muốn cùng làm việc với em!"
"Cùng làm việc với em?" Vu Đại Hải chỉ chỉ vào mình.
"Đúng vậy, không kiếm đủ tiền xây nhà, anh sẽ không quay về."
"Được thôi." Vu Đại Hải gật đầu: "Vậy, anh đi theo em."
Tạm biệt Từ Thiên Lam, Vu Đại Hải liền trực tiếp dẫn Vu Đại Quân đi tới chỗ làm việc.
Từ Thiên Lam cũng không biết Vu Đại Hải muốn làm gì. Anh Ba nhìn không giống kiểu người sẽ chăm chỉ làm việc. Bình thường ở nhà làm ruộng, anh ta làm được một lúc thì đã kêu mệt. Mỗi ngày, anh ta đều ngủ sớm và dậy muộn hơn người khác, hơn nữa xây nhà không phải là công việc nhẹ nhàng.
Thực ra, Vu Đại Quân cũng không muốn đi làm cùng Vu Đại Hải. Trong suy nghĩ của anh ta, ở nhà trồng trọt tuy mệt, nhưng đến giờ là có thể về nhà ăn cơm. Trong nhà cũng không có nhiều việc để làm, có thể ăn no, không chết đói. Nhưng vợ của anh ta tham tiền, nên anh ta cũng đành phải tích cóp thêm một ít tiền thôi.
Suy nghĩ của Ngô Quế Hoa hoàn toàn khác xa với Vu Đại Quân, cô ta còn lâu mới hài lòng với việc chỉ có thể ăn no. Ngày hôm qua, khi về đến nhà, cô ta bắt đầu đổ lỗi cho Vu Đại Quân. Cô ta cảm thấy bản thân không có được cuộc sống hoàn hảo như Từ Thiên Lam là do không có người chồng tài giỏi như Vu Đại Hải.
"Vu Đại Hải bỏ việc ở đội xây dựng, các ngươi nói nhà chú ấy không có tiền còn đòi lên thị trấn ở, khẳng định sẽ mặt mày ủ dột quay về nhà. Nhưng hiện tại thế nào, cả nhà họ ở trong một căn nhà lớn như vậy, lần trước trở về cũng mua rất nhiều đồ. Vu Đại Hải chính là dám nghĩ dám làm, đâu giống như anh, mỗi ngày chỉ biết ở trong nhà, anh có thể làm được một cái bánh ngô, tôi cũng bội phục anh."
Vu Đại Quân không muốn cãi nhau với Ngô Quế Hoa, nói hai câu liền đi. Nhưng lần này, cô ta không chỉ nói như thế là xong. Cuối cùng, Ngô Quế Hoa đẩy Vu Đại Quân ra ngoài, bắt anh ta đi tìm việc, nhất định phải đi theo Vu Đại Hải, không kiếm được tiền thì không được trở về.
Vu Đại Quân bị vợ liên tục cằn nhằn có chút tức giận, anh ta cảm thấy Ngô Quế Hoa quá khinh thường mình. Trước kia, anh ta không muốn làm việc quá mệt mỏi, mới không kiếm tiền, nhưng bị vợ kích động, liền nổi giận nói: "Được, không kiếm đủ tiền xây nhà, anh sẽ không quay về."
Vì thế, bữa tối Vu Đại Quân cũng không thiết tha ăn uống, trực tiếp lên thị trấn đến nhà của Vu Đại Hải.
Từ Thiên Lam nhìn hai người đi ra khỏi cửa, cũng nghĩ tới việc phải đi ra ngoài, ở nhà cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì. Bất tri bất giác, cô đã đi tới cửa hàng quốc doanh. Vừa lúc đó, Từ Thiên Lam nhìn thấy Tần Minh bước từ trên ô tô xuống, cùng bước xuống còn có một người đàn ông rất đẹp trai, gương mặt thanh tú, có phong thái của người trí thức, nhìn qua không giống người làm kinh doanh.
"A, cô Từ, tôi đang muốn đi tìm cô đấy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.