Cố Uyển giật mình sợ hãi bởi sự đùa cợt vô tư này của cô ấy, lập tức liếc nhìn xung quanh, thấy không ai có thể nghe được họ nói gì mới đỏ mặt bảo Tần Hiểu Muội đừng gọi bừa.
Hai người cười nói túm lại với nhau, Tần Hiểu Muội nhún mũi hỏi: "Tiểu Uyển, cậu có ngửi thấy mùi thơm gì không? Thơm quá."
Cố Uyển ngửi xem rồi lắc đầu.
"Thật đấy." Tần Hiểu Muội ngửi xung quanh, cuối cùng thì dừng lại trên vai của Cố Uyển: "Hình như là mùi hương trên người của cậu, cậu đã dùng cái gì mà thơm thế?"
Cố Uyển nghiêng đầu ngửi vai của mình, nhưng không ngửi thấy gì cả.
Vào lúc này, trên con đường nhỏ từ vịnh Tam Gia đến thôn Thanh Hồ, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn vải mát màu hoa xanh, một tay xách mấy túi giấy dầu buộc vào nhau, tay còn lại thì xách một bình cam đóng hộp trong túi lưới nhanh chân bước về phía cửa thôn Thanh Hồ.
Cách cổng thôn vài bước không xa có một cây hoè già, mấy cụ già dẫn đám trẻ dọn ghế đến ngồi dưới cây trò chuyện rôm rả. Họ thấy một cô gái ăn mặc lạ mặt ăn mặc đẹp đẽ đi tới, chợt tò mò nhìn vài cái, thấy trên tay cô gái đó cầm vài món điểm tâm và đồ hộp, họ suy nghĩ không biết cô đang tìm nhà họ hàng nào.
Triệu Quyên không quen thuộc thôn Thanh Hồ, quay đầu nhìn thấy mình đang trong trấn, nên không biết vị trí cụ thể của nhà họ Tần. Cô thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-nang-dau-la-ho-yeu/240229/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.