Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rất nhiều ý niệm chợt lóe lên trong đầu Cố Thanh Khê, nhưng lúc nghiêng đầu sang, nhìn Tiêu Thắng Thiên trước mắt, cô chỉ thờ ơ hỏi: "Cauak xem bài thơ đó ở chỗ nào?"
Thời đại này khác xa với thời đại sau.
Người ở thời đại sau muốn xem gì có thể vào thư viện tìm, thư viên không có thì lên mạng tìm, chỉ cần tùy tiện tìm kiếm là sẽ ra luôn, là thời đại tin tức phát triển tài nguyên phong phú.
Nhưng ở thời đại này, cơn sóng dữ kia mới qua chưa đầy hai năm, người nhà quê muốn tìm một mảnh giấy có chữ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng có một số tạp chí báo giấy, nhưng tất cả những thứ đó đều mang đậm sắc thái của thời đại, sẽ không có mấy câu như Kiêm gia thương thương cho bạn xem.
Tiêu Thắng Thiên hơi cứng đờ mặt lại, nói: “Hồi còn sống, bà nội tôi dạy tôi."
Anh bổ sung thêm: “Trí nhớ của bà cụ rất tốt, bà dùng nhánh cây vạch trên đất, dạy cho tôi rất nhiều điều. "
Cố Thanh Khê chợt hiểu ra, ông nội của Tiêu Thắng Thiên từng đi ra nước ngoài, nghe nói bà nội của anh cũng là đại gia khuê tú hơi có lai lịch, trong bụng có mực, chắc bà ấy âm thầm dạy cháu trai.
Cố Thanh Khê tò mò hỏi: "Bà nội anh còn dạy anh cái gì nữa?"
Tiêu Thắng Thiên suy nghĩ rồi nói: “Từ năm ba tôi đã không thể tiếp tục đi học, bình thường ở nhà rảnh rỗi, bà nội sẽ dạy tôi học. Tôi còn biết cả tiếng Anh tiếng Pháp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-my-nhan-nhu-mat/4277389/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.