Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây là một bài thơ được viết vào mùa đông, là một bức tranh trải dài theo năm tháng, là một đoạn ngắn được Cố Thanh Khê ghi lại trong giấc mộng giữa đêm.
Cô ngừng thở, dường như không dám nói lời nào, sợ sẽ làm kinh động đến bức tranh này, làm tan biến lớp sương mù này, tất cả sẽ thật sự biến thành một giấc mơ.
Nhưng mà ba của cô lại đứng dậy quay đầu.
Lúc này ba của cô chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi, chính là độ tuổi của Cố Thanh Khê đã sống vào kiếp trước.
“Thanh Khê, tỉnh rồi sao? Tại sao không ngủ thêm chút nữa?” Cố Bảo Vận nhìn thấy con gái, chà xát hai bàn tay lạnh lẽo lại với nhau, mỉm cười hỏi.
Cố Thanh Khê nhìn ba đang đứng trước mắt.
Sau khi cô gả đi được mấy năm thì ba đã qua đời, lúc ấy ba đã ra đi hết sức đột ngột, một bức ảnh cũng không có, thế cho nên mấy đứa con của ba tìm một họa sĩ dựa vào sự miêu tả của bọn họ để vẽ lại một bức di ảnh, nhưng lại không giống chút nào.
Nhưng sau nhiều năm như vậy, hình ảnh của ba cũng dần dần trở nên mơ hồ, cảm thấy có vẻ dáng vẻ của ba giống như bức di ảnh, nhưng lại có cảm giác không phải.
Bây giờ, nhìn thấy ba mình chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, cô lập tức nhận ra, đây là ba.
“Làm sao vậy? Thanh Khê con không sao chứ?” Cố Bảo Vận đứng dưới ánh nắng ban mai, nhìn thấy trong mắt của con gái có ánh sáng trong suốt, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-my-nhan-nhu-mat/4277378/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.