Cô vươn tay ra, một đôi tay trắng trẻo với các ngón tay thon dài, cho dù là nấu cơm cũng vẫn trắng nõn xinh đẹp như vậy.
Ngón tay đều lộ ra vài phần hồng hào.
Chu Việt Thâm đưa đứa nhỏ cho cô, cô bé vừa vào lòng Tư Niệm đã cười lên khà khà.
Tư Niệm bồng cô bé ngồi xuống một bên, Chu Việt Thâm cầm đũa lên ăn mì, tốc độ của anh rất nhanh, nhưng lại không thấy thô bỉ, âm thanh cũng không lớn, một bát mì to, cuối cùng ngay cả nước cũng húp sạch sẽ.
Không ai không thích đồ mình nấu được người khác ăn sạch sẽ, Tư Niệm cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn Chu Việt Thâm, nói: “Nhà bếp vẫn còn, có cần tôi nấu thêm một ít cho anh không?”
“Không cần, cảm ơn.” Chu Việt Thâm đặt đũa xuống, sắc mặt trầm tĩnh: “Cô nấu ăn rất ngon.” Khen người cũng nghiêm mặt như vậy.
Tư Niệm bị người đàn ông nhìn có hơi đỏ mặt, nói: “Bình thường ở nhà rảnh rỗi nên thích nghiên cứu một số món ăn.”
“Làm phiền cô chăm sóc ba đứa nhỏ rồi.”
“Khách sáo, nếu tôi đã nguyện ý tới, điều đó chứng tỏ tôi đã quyết tâm, bọn trẻ rát ngoan, rất dễ chăm.”
Thằng cả và thằng hai cơ bản không cần quản, còn biết phụ giúp làm việc, tuy Dao Dao nhỏ nhưng không thích khóc không thích ầm ĩ, lại ngoan ngoãn, không hề khó chút nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-ga-cho-xuong-truong-nuoi-con/3941891/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.