Dưới ánh chiều tà, trong thôn trang dâng lên từng đợt khói bếp, bốn bề tịch mịch.
Tư Niệm đi vào nhà, quét mắt nhìn hai đứa trẻ, Chu Việt Đông vẫn đang nghiêm túc đọc sách, Nhưng Chu Việt Hàn rõ ràng không kiềm chế được nữa, mơ màng buồn ngủ.
Thấy cô quay lại, mới giật mình ngồi thẳng dậy, giả vờ rất nghiêm túc học tập, thực tế con ngươi đang liều mạng nhìn vào đồ cô đang xách trên tay.
Lúc nhìn thấy túi kẹo lớn đó, mắt của cậu đờ ra.
Tư Niệm đặt kẹo sữa Thỏ Trắng và bánh quy lên bàn, rau dưa khác đặt vào trong nhà bếp.
Chu Việt Hàn dụi mắt: “Anh cả, anh nhìn kìa, dì ấy đã mua rất nhiều bánh quy còn có kẹo!”
Chu Việt Đông liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt: “Cũng không phải là mua cho em, có gì đáng nhìn đâu.”
Trước đây cha nuôi cũng sẽ cho mẹ nuôi trước tiền, bảo cô ta mua đồ cho họ ăn, nhưng mẹ nuôi đều là mua về lén ăn một mình, sẽ không thèm nhìn họ một cái.
Chu Việt Hàn nuốt nước bọt ừng ực, mỉm cười nói: “Cũng đúng.”
Tư Niệm đang sắp xếp nguyên liệu đã mua ở nhà bếp, bày các loại gia vị chỉnh tề, lại lần lượt đổ bột gạo đã mua vào trong ảng, lúc này mới chuẩn bị nấu cơm tối.
Vừa bỏ nước nấu cơm, vừa nghĩ sau này mình phải làm chút gì đó.
Dù sao thì bây giờ trong tay mình chỉ có một trăm tệ, hôm nay ra ngoài đã tiêu mất hai mươi tệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-ga-cho-xuong-truong-nuoi-con/3941874/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.