“Còn không phải đứa con gái nhà họ Lâm kia, trước đây nghe nói đối phương là phần tử tri thức, Chu Việt Thâm còn cho cô ta ba nghìn tệ sính lễ!”
“Không, không phải nói cô gái kia không phải con ruột, không chấp nhận nên hỏng rồi sao?”
“Cô ta không phải con ruột, nhưng con gái ruột của người ta quay về rồi, thay thế Lâm Tư Tư tìm tới nhà!”
Lưu Quế Phương lập tức sốt ruột: “Cái gì, sao lại như vậy, vậy con phải làm sao?”
“Hừ, có thể làm sao, đuổi cô ta đi thôi, đừng nói mẹ ở đây, mấy đứa mồ côi kia cũng sẽ không để cô ta dễ chịu như thế, yên tâm.”
Thím Lưu nghĩ bà ta chịu thiệt ở chỗ Tư Niệm, trong lòng còn ghi hận, liền nghĩ từ ngày mai mình không đi nữa, tới lúc đó xem cô chăm sóc ba đứa nhỏ thế nào, đợi Chu Việt Thâm hết cách phải tìm tới mình, bà ta lại lươn lẹo cáo trạng nói Tư Niệm làm khó dễ bà ta! Nghĩ tới đây, thím Lưu thích thú, bản thân bà ta không có cháu trai cháu gái, còn phải chăm sóc giúp người khác, nếu không phải vì con gái và số lợi ích ở nhà anh, sao bà ta có thể nguyện ý làm bảo mẫu cho người ta.
Lúc này hất cằm lên, không tin Chu Việt Thâm không chủ động tới nhà xin lỗi.
Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức thoải mái.
Mà lúc này, trong thành phố, nhà họ Tư.
Nhà họ Tư đang ngồi xúm lại trước bàn ăn cơm, mẹ Tư than thở: “Cũng không biết Niệm Niệm như thế nào, ở nông thôn có quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-ga-cho-xuong-truong-nuoi-con/3941871/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.