Bà cụ Khúc thuận tiện hỏi: “Vậy cháu có biết địa chỉ nhà của chàng trai ấy không? Cậu ấy cứu cháu trai của bà một mạng, cho nên nhà của bà cũng phải đi qua đó cảm ơn một tiếng, nếu không thì trong lòng sẽ mãi thấy không yên.
”Nhạc Hỷ biết được ý định thực sự của họ, rơi vào trầm tư, cũng có chút do dự.
Theo lý mà nói thì nên nói cho bọn họ biết, nhưng mà cô vẫn không quên lúc những lời Vệ Thành lẩm bẩm khi anh ở trong bệnh viện, còn có cả biểu cảm thay đổi đột ngột ngay sau đó của anh nữa.
Đồng chí cảnh sát đi cùng lúc này mới lên tiếng: “Đồng chí Nhạc Hỷ, có chuyện gì khó nói hay sao? Thật ra cô chỉ cần nói cho chúng tôi biết tên của cậu ấy là được rồi, đồn cảnh sát có thể tự mình tìm ra người.
”Bà cụ Khúc và Khúc Lập Quốc cũng gật đầu lia lịa.
Trong lòng Nhạc Hỷ biết rõ, ngay cả khi cô không nói với họ thì tám chín phần bọn họ cũng có thể nghe ngóng tình hình của Vệ Thành từ lời của người khác.
Ai bảo lúc cứu người lại có nhiều người vây xem như thế, trong đó không chỉ có bạn học quen biết cô, mà đoán chừng cũng có người nhận ra Vệ Thành.
Thay vì để người khác nói thì không bằng để cô nói còn hơn, nói không chừng còn có thể giúp anh một tay.
Suy nghĩ vừa thay đổi, Nhạc Hỷ cũng hạ quyết tâm nói cho bọn họ biết: “Thật ra cũng không có gì khó khăn cả, chỉ là hoàn cảnh nhà bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-ga-cho-nam-chinh/4410679/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.