Hơn nữa, nếu cô làm ầm ĩ lên đòi lấy mấy bộ quần áo, xưởng may người ta khéo còn không thèm để ý đến cô.
Việc làm ăn kiếm được nhiều lời chút, chỉ có thể đợi tiền vốn của cô đủ rồi xem sao.
“Em này!” Đúng lúc này, Mạch Đông chạy từ ngoài cửa vào, cũng không biết cậu ở bên ngoài đã nghe được bao nhiêu.
“Em sẽ làm cùng chị, em làm nhân công cho chị.
”Đừng nhìn Mạch Đông mới có mười sáu tuổi, cậu đã trưởng thành cao lớn tận một mét bảy mươi sáu.
Trong nhà chỉ có một đứa con trai, cái gì ngon cũng không tiếc để cậu ăn, chưa từng để cái miệng của cậu chịu thiệt thòi, bây giờ thì cường tráng như con nghé con rồi.
Đôi mắt cô Lâm sáng lên, cười nói: “Đừng nói với cô là có Mạch Đông ở đây, sự nghiệp làm ăn của Bán Hạ thật sự có thể thành công nha!”Trương Thục Phân cũng nhân tiện nói: “Đến lúc đó con đừng có khóc lóc làm chị con không buôn bán được.
”Mạch Đông không làm, vậy chẳng phải là xem thường người sao?“Con sẽ không như vậy đâu! Con chắc chắn sẽ giúp chị làm ăn!”Bán Hạ nhẹ nhàng cười: “Vậy chị trước tiên phải cảm ơn em đã, chờ chị kiếm ra tiền sẽ phát lương cho em.
”Mạch Đông lập tức nói: “Em không cần tiền công.
”Bán Hạ lại cười: “Vậy không được, không cần tiền công chị cũng không dám để em làm.
”“Sao lại không dám? Chị có tiền mua cho em ít thịt ăn là được rồi mà.
”“Tiền công phải đưa, thịt cũng phải mua…”Cô Lâm và Trương Thục Phân nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-duong-con-trai-phan-dien-thanh-be-ngoan/4308623/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.