Tay cầm đũa của Vương Thúy Hoa chợt khựng lại: “Đúng là có gì đó là lạ.”Trước kia gương mặt cô lúc nào cũng treo một nụ cười, miệng một tiếng kêu cha hai tiếng kêu mẹ vô cùng ngọt.
Hôm nay cả ý cười cũng không thấy, bà hỏi cũng không trả lời.“Nó ra ngoài đi đâu?” Vương Thúy Hoa hỏi.Vương Hồng Anh lắc đầu, chị đột nhiên nhớ tới lời Bán Hạ nói lúc nãy, vô duyên vô cớ nói điều này làm gì? Còn nói không thấy Đông Thanh, vậy chắc chắn không phải mới cãi nhau như cha chồng bảo.Vương Hồng Anh vừa thu dọn bát đĩa vừa nghĩ đến chuyện này, luôn cảm thấy Bán Hạ hôm nay là lạ, như vừa trải qua chuyện gì đó.Vương Thúy Hoa đứng dậy phủi phủi quần áo: “Mẹ đi hỏi thăm một chút.”Thạch Lão Thật lại vội vàng gọi bà lại: “Hỏi cái gì? Nói không chừng con nó lại muốn về nhà vợ một chuyến, tôi đoán là nó lên huyện thì gặp được cha vợ, sau đó mang theo cả đứa nhỏ đến nhà ông ấy ăn tiệc luôn.”Cha vợ nhìn thấy con rể còn không phải mời ăn một bữa thịnh soạn ngon miệng sao.
Cha Thạch ngậm điếu thuốc, trên mặt cười tươi đến mức lộ cả nếp nhăn.Thạch Phương Đông cũng nói: “Có thể mà, hôm nay trên huyện có phiên chợ.”Vương Thúy Hoa nghĩ cũng phải, tay chống bàn rồi ngồi xuống: “Ông thông gia cũng thật là, cũng không nhờ người chuyển lời cho chúng ta, không phải khiến chúng ta rất lo lắng sao?”Thạch Lão Thật nhìn bà một cái: “Việc gì phải sốt ruột, con trai lớn tướng rồi còn đi lạc được à?”Vương Thúy Hoa bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-duong-con-trai-phan-dien-thanh-be-ngoan/4308594/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.