Chương trước
Chương sau
Hứa Cẩm Vi nhận thấy nụ cười trên mặt Trịnh Bình gần đây đã tăng lên, tâm trạng của bà ấy dường như đặc biệt tốt.

Kể từ khi ly hôn với Hứa Quân, nỗi đau bị chồng phản bội vẫn còn in dấu trong lòng bà. Ban đầu, bà dùng công việc để làm tê liệt chính mình, bận rộn cả ngày lẫn đêm, hầu như không cho mình chút thời gian nghỉ ngơi. Hứa Cẩm Vi nhìn Trịnh Bình thoát ra khỏi nỗi đau đó từng chút một.

Bây giờ sự nghiệp đang đi đúng hướng, không phải lo lắng về việc học của con gái, nụ cười của bà cũng dần nhiều hơn, nhưng có vẻ hơi khác so với nụ cười mấy ngày nay.

"Mẹ, gần đây có chuyện gì tốt xảy ra phải không? Mẹ trông thật vui vẻ." Thời điểm nhìn thấy Trịnh Bình trong bếp nấu súp trên mặt luôn nở nụ cười, Hứa Cẩm Vi nhịn không được nên mở miệng hỏi.

"A? Không có việc gì a..." Trịnh Bình ngừng cười, giấu đầu hở đuôi nói.

Nhưng thái độ lạy ông tôi ở bụi này của bà chỉ càng làm Hứa Cẩm Vi tò mò thêm, cho nên cô không khỏi càng đặt nhiều chú ý ở trên người Trịnh Bình hơn.

Vì thế, cô sớm phát hiện ra một số manh mối, ví dụ như Trịnh Bình, người chưa bao giờ ăn diện, đột nhiên bắt đầu thoa kem bông tuyết, thậm chí còn mặc những bộ quần áo mới mà bình thường không dám mặc, cả người có cảm giác sáng sủa hơn. Phải biết là, bà luôn nói quần áo mới rất dễ bẩn, trong bếp không có ai trông chừng, cho nên bà không bao giờ muốn mặc những bộ quần áo mới xinh đẹp đó trong cửa tiệm.

Chắc chắn phải có chuyện gì đó đang xảy ra!

Mặc dù Hứa Cẩm Vi nói bản thân không có chút kinh nghiệm tình cảm gì, nhưng dù sao cô chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy, không phải là cô không học được gì từ trải nghiệm hơn mười năm tận thế của mình. Phụ nữ ăn mặc để làm hài lòng chính mình, Trịnh Bình, người không thích ăn mặc, đột nhiên ăn diện vì muốn làm hài lòng vẻ ngoài của mình, chắc chắn người bà ấy thích đã xuất hiện.

Hứa Cẩm Vi không khỏi tò mò, người này rốt cuộc là ai? Cô không phản đối việc Trịnh Bình tìm ba dượng cho cô, nhưng cô lo lắng Trịnh Bình sẽ bị lừa nên muốn giúp bà kiểm tra. Dù sao, dựa theo hướng cốt truyện ban đầu, Trịnh Bình chưa bao giờ có mùa xuân thứ hai.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, Hứa Cẩm Vi mấy ngày nay đang phụ việc trong cửa tiệm, tuy nhiên, trong thời gian không phải cao điểm, Trịnh Bình sẽ để Hứa Cẩm Vi nghỉ ngơi, vì trong cửa tiệm hiện tại cũng đã có nhiều nhân viên. Buổi chiều Hứa Cẩm Vi sẽ lên lầu nói chuyện với bà ngoại, hoặc là cùng bà ngoại ngủ trưa, buổi tối Trịnh Bình sẽ để Hứa Cẩm Vi trở về trước, mấy ngày này buổi tối lưu lại trông nom bà ngoại đều là Trịnh Bình.

"Vi Vi à, con không lên lầu nghỉ ngơi sao?" Khi buổi chiều trong cửa tiệm không có khách, Trịnh Bình ngạc nhiên hỏi Hứa Cẩm Vi vẫn ngồi ở tầng dưới.

"Không, con đang làm bài tập hè." Hứa Cẩm Vi mỉm cười trả lời.

"Được rồi, con chú ý nghỉ ngơi a." Trịnh Bình nói xong liền đi cùng Dương Văn Vũ bàn bạc việc bổ sung hàng gần đây, việc mua nguyên liệu trong cửa tiệm đã được giao cho Dương Văn Vũ không nói nhiều, nhưng anh ta làm việc trung thực lại rất cẩn thận, là người giỏi trong việc xử lý các vấn đề hậu cần.

Hứa Cẩm Vi không khỏi lặng lẽ quan sát hành động của bọn họ, Dương Văn Vũ là người đàn ông duy nhất trong cửa tiệm, anh ta không quá đẹp trai, nhưng anh ta có khuôn mặt đoan chính, tuy kém Trịnh Bình vài tuổi nhưng lại rất điềm tĩnh, khẳng định không phải là loại ăn chơi. Ngoài bà Vương và dì Diệp, anh ta làm việc ở cửa tiệm lâu nhất, có thể là lâu ngày sinh tình chăng?

Đáng tiếc khi hai người này nói chuyện, bộ dáng rất giống giải quyết công việc chung. Một người nói, một người ghi chép, bọn họ thậm chí còn không nhìn nhau, hoàn toàn không có bầu không khí ái muội.

Có vẻ như đó không phải là Dương Văn Vũ.

Nếu không phải Dương Văn Vũ thì có thể là ai? Có thể là một khách hàng nào đó trong cửa tiệm? Dù sao, Trịnh Bình mỗi ngày đều bận rộn ở cửa tiệm, không có thời gian ra ngoài giao lưu.

Cho đến tối, Hứa Cẩm Vi vẫn đang phụ việc trong bếp, còn Trịnh Bình thì chưa bao giờ rời khỏi bếp, điều này khiến Hứa Cẩm Vi nghi ngờ liệu cô có phải đang suy nghĩ quá nhiều hay không.

Sau bảy giờ rưỡi, lượng khách trong cửa tiệm dần dần giảm xuống, gần tám giờ, Trịnh Bình đến trước mặt Hứa Cẩm Vi và nói: "Vi Vi à, trời đã muộn rồi, con về trước đi."

"Mẹ ơi, sao tối nay mẹ không cho con ở lại với bà ngoại?" Hứa Cẩm Vi đang giúp rửa bát, nghĩ đã mấy ngày không ở cùng bà ngoại nên cô đề nghị.

"Không cần, không cần, chỉ cần mẹ ở lại là được rồi." Trịnh Bình vội vàng từ chối.

Tuy nhiên, Trịnh Bình đã từ chối quá vội vàng, dường như pha lẫn một chút áy náy và hoảng sợ, Hứa Cẩm Vi lập tức nheo mắt lại - nhất định là có chuyện gì đó.

"Vậy..." Hứa Cẩm Vi cố ý giả vờ cân nhắc, "Được rồi, con rửa chén xong rồi đi."

Trịnh Bình đi tới đỡ lấy cái chén trong tay cô: "Để chén lại đi, lát nữa mẹ sẽ rửa."

"Không được, không được, tay chân con làm rất nhanh."

Hứa Cẩm Vi không thể để bà đạt được mong muốn của mình nên cô dùng một bên cơ thể chặn lại, quyết tâm ở lại đây để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trịnh Bình không có lựa chọn nào khác, đành phải để con gái tiếp tục rửa chén, còn bà thì lơ đãng đi ra ngoài lau bàn, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.

Gần 8 giờ 20, một chiếc taxi dừng trước cửa tiệm, Liêu Chí Cương mặc vest bước xuống xe.

"Liêu tiên sinh." Khi nhìn thấy Liêu Chí Cương, đôi mắt của Trịnh Bình lập tức sáng lên, bà thậm chí không quan tâm đến việc con gái mình vẫn còn ở đây, lau tay vào khăn, chào đón ông với nụ cười trên môi : "Hôm nay ngài vẫn ăn mì à?"

"Mọi chuyện đều ổn chứ." Liêu tiên sinh cũng nở nụ cười nhẹ.

Sau khi gặp Trịnh Bình ngày hôm đó, hai người đã trò chuyện rất lâu và cùng nhau ôn lại chuyện xưa. Những ngày bị đưa về nông thôn không chỉ mang đến cho ông nỗi đau mà còn cả sự ấm áp quý giá hiếm có. Hai người bọn họ giống như những người bạn đã nhiều năm không gặp và luôn có vô số chủ đề để nói.

Liêu Chí Cương gần đây đã hình thành thói quen ăn tối ở đây hàng đêm. Ông không chỉ có thể ăn những món ngon mà nhiều năm chưa được nếm qua mà còn có thể trò chuyện với Trịnh Bình khi trong cửa tiệm có rất ít người.

Tuy không còn quá trẻ nhưng ông ấy chưa bao giờ kết hôn vì vấn đề sức khỏe và hầu hết việc tiếp xúc với mọi người đều là vì lợi nhuận. Giờ đây, kiểu giao tiếp thuần túy với người khác giới cùng tuổi này thực sự là một trải nghiệm khá mới mẻ.

Liêu Chí Cương rất thích cảm giác này, ông không thể không nghĩ nếu ông có thể...

Khi nhìn thấy Trịnh Bình mỉm cười, con hươu già trong lòng như " bùng nổ" .

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.