Không ngờ ngày hôm sau Thẩm Lâm Xuyên lại đến lớp, cùng mấy người Tôn Triều Dương đến cửa tiệm "Xương Cốt Vương" đúng giờ vào buổi sáng như thường lệ.
"Ai nha, Tiểu Xuyên, sao con đến trường sớm như vậy? Tại sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?" Trịnh Bình nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên không khỏi có chút kinh ngạc.
"Con cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ở nhà chán quá, tốt nhất nên tới trường học." Thẩm Lâm Xuyên cười đáp.
Chắc chắn không phải vì hôm qua Hứa Cẩm Vi nói hy vọng hôm nay cậu sẽ khá hơn, nên mới đến lớp hay gì đó, cậu thật sự cảm thấy tinh thần mình tốt hơn rất nhiều, không cần phải ngây ngốc ở trong nhà, miễn cùng Liễu Thư Vân nhìn nhau chán ghét.
Trịnh Bình nhìn kỹ khuôn mặt của cậu, cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chắc chắn cậu trông thực sự ổn.
"Dù sao thì hai ngày này cũng nên ăn thanh đạm một chút." Trịnh Bình nói, cầm hộp cơm bằng nhôm lên, bày ra mấy món ăn nhẹ ít dầu, sốt đỏ nhiều dầu hoặc món cay, bà cũng không đưa cho cậu, "Buổi tối sau giờ học đến đây ăn tối, dì sẽ nấu súp cho con."
"Uống chút nước ấm trước khi rời đi." Hứa Cẩm Vi đặt một chiếc cốc men vào tay Thẩm Lâm Xuyên.
Thẩm Lâm Xuyên mặc dù không biết Hứa Cẩm Vi luôn miệng nói uống nước tốt cho cơ thể là có ý gì, nhưng hôm qua, sau khi uống cốc nước ấm, cậu tựa hồ cảm thấy dễ chịu hơn, nên ngoan ngoãn uống hết cốc nước ấm.
Sau khi đến trường, hôm nay vừa lúc có tiết học thể dục, Thẩm Lâm Xuyên xin phép nghỉ trong phòng học vì bị bệnh.
Sau khi Hứa Cẩm Vi chạy xong và đang đợi thời gian hoạt động tự do, cô cũng quay lại lớp học, định nói chuyện một mình với Thẩm Lâm Xuyên, xem cái gọi là "bệnh" của cậu là chuyện gì xảy ra.
Thẩm Lâm Xuyên nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Cẩm Vi đang đi vào phòng học: "Sao cậu lại quay lại...?"
"Tớ đến nhìn xem cậu a." Hứa Cẩm Vi mỉm cười kéo ghế ngồi bên cạnh Thẩm Lâm Xuyên, "Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"
"Tốt lắm..." Thẩm Lâm Xuyên hơi ngả người về phía sau, cảm giác được cô gái này tựa hồ có chút gần mình quá. Thậm chí, cậu còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương không ngừng xuyên qua mình, không khỏi nín thở nói. Để tránh hít phải hơi thở có chút ngọt ngào của đối phương.
"Thật sao?" Hứa Cẩm Vi thực sự quan tâm đến thân thể của Thẩm Lâm Xuyên, nếu không sợ gây hiểu lầm, cô đã muốn trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu ấy, nhìn xem bên trong cơ thể cậu ấy đang xảy ra chuyện gì.
"Là thật"
Hứa Cẩm Vi gật đầu, không uổng công cô đặc biệt cho cậu ấy uống hai ly nước dị năng, hẳn có thể hòa tan một ít độc tố trong cơ thể của cậu ấy, nếu không hôm nay cũng sẽ không có khả năng có tinh thần như vậy. Trên thực tế, chỉ cần cắt một vết nhỏ trên tay của cậu ấy, Hứa Cẩm Vi có thể sử dụng dị năng của mình thông qua huyết dịch để hút hết chất độc trong cơ thể cậu ấy ra ngoài, chính là cảnh tượng này tương đối kinh khủng. Dị năng và xuyên không là bí mật lớn nhất của cô, tuyệt đối không thể bị lộ một cách dễ dàng. Vì vậy, trước mắt cô chỉ có thể dùng nước dị năng để từ từ giúp cậu ấy đào thải độc tố ra khỏi cơ thể.
"Bệnh tim của cậu không phải đã được chữa khỏi bằng phẫu thuật sao? Vì sao cậu vẫn còn bệnh này?" Hứa Cẩm Vi hỏi.
"Tớ cũng không biết, khả năng có một số di chứng gì đó. Bác sĩ trước đó nói, sau khi tĩnh dưỡng cùng người bình thường cũng không khác nhau lắm, nhưng chúng ta luôn phải cẩn thận, không để cho trái tim phải chịu quá nhiều gánh nặng." Thẩm Lâm Xuyên biết cô ấy lo lắng cho mình nên cậu mỉm cười và nói: "Đừng lo lắng, tớ đây chỉ là bệnh cũ, thời tiết không tốt luôn dễ bị phát bệnh, nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng."
Nghĩ đến trận mưa lớn hai ngày nay, Hứa Cẩm Vi trầm tư hỏi: "Vậy cậu đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Tất nhiên, có khi tớ ốm nặng, ba sẽ đưa tớ đến bệnh viện, nhưng tớ giống như mắc bệnh tim điển hình như tức ngực, khó thở, bác sĩ cũng không có biện pháp gì. Trên cơ bản, ông ấy sẽ kê đơn cho tớ chút thuốc, sau đó để tớ về nghỉ ngơi." Nhiều năm như vậy, Thẩm Lâm Xuyên kỳ thật đã quen rồi.
Hứa Cẩm Vi tiếp tục hỏi: "Mỗi lần bị bệnh, trong nhà có người không?"
"Có, bình thường má Trương đều ở nhà."
"Má Trương đã ở cùng nhà cậu nhiều năm rồi sao?" Hứa Cẩm Vi vốn dĩ không có để ý tới má Trương, bây giờ nghĩ lại, Liễu Thư Vân rất có thể đã mua chuộc má Trương để xuống tay, dù sao Thẩm Lâm Xuyên chưa bao giờ thân thiết với Liễu Thư Vân, nếu bà ấy muốn làm điều đó thì rốt cuộc sẽ không thuận tiện như vậy.
Thẩm Lâm Xuyên nói: "Không có a, chúng tớ chỉ thuê má Trương sau khi chuyển đến thành phố S. Tuy nhiên, bà ấy là được cậu tớ giới thiệu, bà ấy làm việc rất thành thật, đồ ăn bà ấy nấu cũng khá ngon."
Có vẻ như sự nghi ngờ đã quay trở lại trên người Liễu Thư Vân. Suy cho cùng, chất độc trong cơ thể Thẩm Lâm Xuyên dường như đã tích tụ nhiều năm. Má Trương mới đến làm việc tại gia đình Thẩm, hơn nữa còn là Trần Hoằng Văn giới thiệu, nên không đủ điều kiện để xuống tay.
"Đêm trời mưa hôm đó, trở về cậu có ăn gì không?" Hứa Cẩm Vi cảm thấy chất độc trong cơ thể Thẩm Lâm Xuyên hẳn là chất độc có thể tạo thành gánh nặng cho tim, theo độc tính gia tăng, thân thể của cậu càng ngày càng kém, nhưng bởi vì, thân thể cậu mỗi lần thời tiết biến đổi sẽ phát bệnh, cho nên trong cuốn sách nói cậu sẽ chết ở mùa đông năm 17 tuổi cũng không khiến cho bất luận người nào hoài nghi.
"Không có ăn cái gì a.... Tớ ăn no trong cửa tiệm của cậu rồi mới về nhà." Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lâm Xuyên trên cơ bản ăn ba bữa một ngày tại "Xương Cốt Vương" của cô ấy, sau khi trở về, chỗ nào còn có thể nuốt trôi đồ ăn?
"Nghĩ lại đi? Ăn gì uống gì?" Hứa Cẩm Vi tiếp tục hỏi.
Thẩm Lâm Xuyên bất đắc dĩ phải cẩn thận suy nghĩ một chút, cậu lại thực sự nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, trước khi đi ngủ mỗi tối, tớ đều uống một cốc sữa ấm, bác sĩ nói sữa rất bổ dưỡng và tốt cho cơ thể và nó còn giúp ngủ ngon."
Hứa Cẩm Vi nghe vậy, mắt đột nhiên sáng lên, rất có thể vấn đề chính là ở cốc sữa hàng ngày của cậu ấy.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, sữa ở thời đại này là sản phẩm hạn chế, không phải ai cũng đủ điều kiện mua sữa. Chỉ sau khi đơn vị cấp giấy chứng nhận và đăng ký với công ty sữa thì họ mới có được một bình sữa. Cha của Thẩm Lâm Xuyên là quan chức cấp cao của chính phủ nên chắc chắn có tư cách mua sữa.
"Cậu tự hâm sữa à?"
"Không phải, má Trương giúp tớ hâm nóng, không chỉ có tớ trong nhà uống, Thẩm Lâm Hải mỗi ngày đều uống." Thẩm Lâm Xuyên lộ ra có chút ánh mắt khinh thường, "Nếu tớ có gì, thì cậu ta cũng sẽ có, mẹ của cậu ta cũng không phải là người sẽ chịu thiệt, mỗi tối sẽ tự mình xuống hâm sữa cho con trai, như sợ tớ sẽ uống phần của con trai bà ấy vậy".
Nghe được Thẩm Lâm Xuyên nói, cậu ấy cùng mẹ kế có mâu thuẫn sâu sắc. Hiện tại, Hứa Cẩm Vi trên cơ bản chắc chắn Liễu Thư Vân đã làm việc đó, có thể bà ấy đã lén hạ thuốc độc vào sữa của Thẩm Lâm Xuyên khi đang hâm sữa cho con trai mình vào ban đêm.
Hứa Cẩm Vi hỏi một loạt vấn đề, khiến Thẩm Lâm Xuyên có chút kỳ lạ: "Vi Vi, cậu hỏi những thứ này làm gì?"
"Tớ chỉ là lo lắng cho cậu a, tớ muốn xem cậu có bị dị ứng với đồ ăn hay thứ gì đó, có thể gây bệnh cho tim của cậu hay không." Hứa Cẩm Vi đã sớm nghĩ đến lý do thoái thác, cười trả lời trong lòng dần dần cũng có tính toán.
"Hahaha, cái gì tớ cũng ăn được, tớ không có dị ứng gì cả." Thẩm Lâm Xuyên không hề nghi ngờ về lý do đó, trong lòng thấy ấm áp, hiển nhiên đối với sự quan tâm của Hứa Cẩm Vi rất là hưởng thụ.
"Ừ, vậy thì tốt rồi, cậu lại nghỉ ngơi một lát đi, tớ đi xuống nhìn xem xung quanh." Điều cần biết đã hỏi được, cô không cần phải ở lại phòng học nữa.
Hứa Cẩm Vi vừa đi xuống cầu thang vừa suy nghĩ điều gì đó.
Bây giờ đã biết sữa có vấn đề, như vậy nên làm gì tiếp theo? Ngăn cản Thẩm Lâm Xuyên uống sữa? Nhưng cho dù ngừng uống sữa, Liễu Thư Vân có lẽ cũng sẽ tìm biện pháp khác xuống tay.
Cô phải suy nghĩ kỹ về cách giải quyết vấn đề này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]